Memory
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Similar topics
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» phuc thinh
truyen TGTT (1) Icon_minitimeTue Dec 27, 2011 9:06 pm by phucthinh

» cái diễn đàn nhìn ghê quá zậy!!
truyen TGTT (1) Icon_minitimeThu Nov 24, 2011 3:12 am by pp_pp

»  Nói nhảm xả xì chét tí thôi. Bà con thông cảm nhá.
truyen TGTT (1) Icon_minitimeWed Nov 02, 2011 9:18 pm by phuthuynhoc

» CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU
truyen TGTT (1) Icon_minitimeSat Oct 29, 2011 8:23 pm by SPKT.PRO

» Anh Chờ Em
truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Oct 17, 2011 11:30 am by SPKT.PRO

» Dành cho những ai thích xem phim hàn cuốc..keke
truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Sep 26, 2011 3:01 pm by Admin

» unvalentine party của hội single
truyen TGTT (1) Icon_minitimeSat Sep 24, 2011 9:20 pm by aquarius

» lời của mưa
truyen TGTT (1) Icon_minitimeSat Sep 24, 2011 1:36 pm by caothainct

» TUYỆT VỜI. CẢM XÚC...LẮNG NGHE
truyen TGTT (1) Icon_minitimeWed Aug 31, 2011 12:16 am by kim jong sun

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Diễn Đàn
Affiliates
free forum


 

 truyen TGTT (1)

Go down 
Tác giảThông điệp
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:25 pm

xóa
không được


Được sửa bởi ThanhDuongTu ngày Tue Jun 07, 2011 1:08 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:26 pm

Chương 061: Tang thương nhất chiến
(Trận chiến đau thương)
Gào lên giận dữ, Tinh Huy ngập đầy oán hận nói:
- Hỏa Vân, hiện nay ta không làm chủ mình được, ngươi cũng đừng oán ta, xem chiêu đây.
Chưởng ra như sấm động, mây gió biến sắc, thực lực của vị cao thủ Hư Vô Giới Thiên này kinh người, tuy gần như chỉ là nguyên thần, nhưng lại hơn hẳn Kiếm Vô Trần hiện nay không ít.
Đối mặt với tiến công của cố nhân, Kiếm Vô Trần giận dữ kêu gào, thần cung trong tay múa lên nhanh chóng, phát xuất một chuỗi làn kiếm bện thành một lưới kiếm dày đặc, ngăn cản Tinh Huy đến gần.
Nhưng Kiếm Vô Trần quá coi thường Tinh Huy, vị cao thủ Hư Vô Giới Thiên này tu vi tuy không tính là tuyệt cao, nhưng thuật “Tinh Hồn Quy Nguyên” hắn tu luyện cả đời có thể nói là kỳ tuyệt thiên hạ, bao la toàn diện. Kết hợp sức mạnh sao trời vô số, có thể nói là biến ảo khó dò, thần quỷ khó liệu.
Lúc này, Tinh Hồn dễ dàng phá giải kiếm pháp của Kiếm Vô Trần, ánh sao rực rỡ do hắn phát ra như ngàn vạn mũi châm ánh sáng, bít mất đường lui của Kiếm Vô Trần, khiến hắn đành phải đón đỡ.
Thế rồi, hai người toàn lực giao chiến, chỉ trong một hiệp, Kiếm Vô Trần liền kêu thảm bắn đi vài trượng.
Một chiêu đắc thủ, Tinh Huy hoàn toàn không dừng lại, hai tay phát xuất sức mạnh nuốt lấy trời cao, hình thành một kết giới hủy diệt to nhỏ chừng ba trượng bên ngoài Kiếm Vô Trần, không ngừng áp lấy chặt chẽ, ăn mòn sức mạnh trong cơ thể của Kiếm Vô Trần.
Phát hiện tình hình không ổn, Kiếm Vô Trần gào thét điên cuồng, lập tức hội tụ sức mạnh toàn thân, mượn uy thế của thần cung, xuất chiêu thứ chín trong Thiên Kiếm cửu quyết – Diệt Thiên trảm. Kiếm Vô Trần dùng kiếm thế liên miên không ngừng, kiếm khí không gì ngăn được, mạnh mẽ giao chiến với kết giới do Tinh Huy phát ra.
Một chiêu đó, trời đất rung chuyển, sức mạnh hoang dã chớp mắt bành trướng hóa thành một cột sáng xông đến tận trời, vừa làm tệ liệt mây trắng chín tầng trời, đồng thời cũng phá vỡ kết giới của Tinh Huy, lập tức hủy diệt toàn bộ sinh vật trong sơn cốc.
Lúc này, Kim Thiên và Sở Hoài Dương đã khôi phục một phần chân nguyên, ai nấy tự mình tung cao né tránh.
Chỗ giao chiến, Tinh Huy thân thể run lên, kết giới bị phá vỡ khiến hắn bị ảnh hưởng gây nên thương thế nhẹ. Sau đó, khi cơn lốc hủy diệt khuếch tán, thân thể lại bị va đập lần nữa, phải thối lui hơn vài chục trượng.
Bên này, Kiếm Vô Trần tình hình không ổn, tuy phá được kết giới, nhưng lại bị phản lực trọng thương, lại thêm cơn cuồng phong hủy diệt tập kích, lập tức bị hất tung đi vài trăm trượng, đâm sầm vào vách núi, miệng hắn phun ra máu tươi.
Dừng lại, Tinh Huy trừng Lý Trường Xuân một cái, cừu hận đầy bụng không thể phát tiết, đành phải bay đi tiếp tục truy sát Kiếm Vô Trần.
Trên mặt đất, Kiếm Vô Trần thân thể chật vật khó chịu, toàn thân y phục thấm đẫm máu tươi, tứ chi bị thương vô số, nằm dài ở đó không thể động đậy.
Khi Tinh Huy bay đến, Kiếm Vô Trần ánh mắt đảo tròn, không hề nhúc nhích nhìn đối phương, trong đáy mắt ẩn chứa một chút u ám.
Tinh Huy ánh mắt cổ quái, than nhẹ:
- Hỏa Vân, đây là số mệnh của ngươi, không trách được ta.
Nói rồi một chưởng đánh xuống, một luồng ánh sao rực rỡ ẩn chứa sức mạnh tiêu hủy vạn vật chầm chậm nặng nề hướng thẳng xuống Kiếm Vô Trần.
Thời khắc đó, Kiếm Vô Trần không cách gì né tránh, chỉ hận thù nhìn một chưởng đánh xuống, trong mắt thê lương lại có phần không cam chịu.
Xa xa, Sở Hoài Dương nhìn lại bên này, hơi chần chừ một lúc liền bay đến.
Kim Thiên thấy vậy liền phi thân ngăn lại, miệng gào lên như sấm, vẻ mặt điên cuồng hoảng loạn. Rõ ràng hắn liều mạng không quản sống chết, muốn ngăn cho được Sở Hoài Dương.
Thấy vậy, Sở Hoài Dương đảo tròn mắt, hơi giận dữ nói:
- Cút ngay, nếu không chớ …
Câu còn chưa dứt, Sở Hoài Dương đột nhiên ngửng đầu nhìn về phía Nam, chỉ thấy một bóng sáng bảy màu rạch ngang bầu trời bay đến, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt.
Kêu lên một tiếng kỳ quái, Sở Hoài Dương chuyển phương hướng, bỏ không thèm để ý đến Kiếm Vô Trần, lập tức bay đi chạy trốn.
Giữa không trung, bóng sáng lóe lên, một thanh kiếm bảy màu mang theo một người đàn ông trung niên anh tuấn xuất hiện, không ngờ chính là Hàn Ngọc Dương cung chủ của Lưu Li cung, một trong bốn nơi tuyệt địa của nhân gian.
Vừa thấy Sở Hoài Dương bỏ chạy, Hàn Ngọc Dương lập tức cả giận nói:
- Sở Hoài Dương, ngươi dù chạy đến chân trời góc bể nào ta cũng phải mang ngươi trở về.
Dứt lời lóe lên liền bỏ đi truy đuổi theo Sở Hoài Dương.
Bên này, một chưởng của Tinh Huy đánh xuống, nhưng lại không đánh trúng Kiếm Vô Trần, bởi vì ngay lúc quan trọng nhất, hắn đột nhiên bắn mình đi, bộc phát luồng sức mạnh dị thường, né tránh được Tinh Huy, xuất hiện ngay trước mặt Lý Trường Xuân.
Thần cung múa lên, Kiếm Vô Trần vẻ mặt hung tợn, giận dữ nói:
- Muốn giết ta, ngươi cũng đừng mong sống dễ.
Lý Trường Xuân ánh mắt thất kinh, thân thể bắn lên không, né tránh chính diện sau đó đảo ngược xuống, cử động bất ngờ vừa hay né tránh được một kiếm đầy giận dữ của Kiếm Vô Trần.
Lúc này, Tinh Huy đã quay lại, Kiếm Vô Trần trong lòng rất giận, người như dã thú điên cuồng kêu rống, thần cung trong tay múa lên điên cuồng, khí thế kinh người ép cho Tinh Huy liên tục né tránh.
Lúc này, Kiếm Vô Trần ánh mắt lóe tia lạnh, lợi dụng lúc Tinh Huy lùi lại, thần cung chuyển sang tay trái, nhanh chóng bày thế dương cung bắn trăng, mũi tên nhắm đúng vào Tinh Huy.
Bốn bề, mọi thứ đột nhiên yên lặng hẳn, cả sơn cốc yên tĩnh câm nín, một luồng khí tiêu sát vô hình ngập đầy.
Tinh Huy hơi kinh hãi, uy lực Hậu Nghệ thần cung người thường không thể chống cự, ông cũng không dám đỡ thẳng.
Cứ thế, Kiếm Vô Trần nắm lấy thời cơ hấp thu linh khí trời đất, khiến uy lực Hậu Nghệ thần cung tăng hẳn lên, một luồng sức mạnh bao trùm chín tầng trời nhanh chóng tản ra bốn phương.
Lý Trường Xuân thấy vậy thở hổn hển, miệng liên tục rống lên giận dữ, thúc đẩy Tinh Huy tiến công, nhưng Tinh Huy lại sợ rất nhiều, chần chừ không muốn.
Lúc này, Kiếm Vô Trần ánh mắt mờ đi, tiêu hao chân nguyên khiến thân thể hắn khó mà chịu đựng nổi, không buông tên ra hắn liền bị phản ứng ngược.
Vì thế, Kiếm Vô Trần ánh mắt đảo tròn, mục tiêu bắt chặt đột nhiên biến hẳn chuyển sang Tụ Linh hồ.
Tức khắc, chín tầng trời mây gió rung động, sức mạnh cuồn cuộn mênh mông vô cùng vô tận hội tụ lên thần cung, ngưng đọng thành một mũi tên ánh sáng rực rỡ, theo sự khống chế của Kiếm Vô Trần nhắm thẳng vào Tụ Linh hồ phát tên.
Như vậy, tên gào rung trời, mây gió biến ảo, một mũi tên không gì chống nổi gặp phải Tụ Linh hồ, hai bên chớp mắt phát nổ, không những khiến Tinh Huy bị trọng thương bắn đi, còn khiến cho Lý Trường Xuân thi triển pháp thuật máu thịt bầy nhầy bắn ra ngoài chục trượng.
Hậu Nghệ vút lên trời cao, vạn vật phải rung chuyển khiếp sợ.
Một tên này hội tụ sức mạnh còn lại của Kiếm Vô Trần, sau khi phát xuất rồi, hắn liền mất sức ngã xuống, nằm yên lặng trên mặt đất.
Cách đó vài trăm trượng, Tinh Huy lơ lửng giữa không trung, ánh mắt ảm đạm nhìn Kiếm Vô Trần, sau đó nhìn lên trời cao, có vẻ đăm chiêu trầm tư, cuối cùng hình bóng lóe lên liền biến mất không còn thấy.
Phía Tây, Lý Trường Xuân nằm yên trên mặt đất, ánh mắt hoảng hốt nhìn lên vầng mây phất phơ bay lượn ngập trời, hệt như người thân đang kêu gọi tên lão.
Mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng lớn, Lý Trường Xuân lại không hề biết, lão chỉ yên lặng ngắm nhìn không gian, mơ hồ nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc, đang yên lặng cười với lão.
Thời khắc đó, mọi ân oán đều tan thành mây khói, nụ cười mỉm hiện lên trên vành môi của lão. Cuộc đời đã hết, vô số ký ức như sóng biển thối lui, gần như chỉ còn lại một ý niệm tàn phai khó quên nhất trong cuộc đời.
Giữa không trung, Kim Thiên trọng thương nghiêng đầu nhìn về phía này, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp, lại có mấy phần ý niệm tham lam.
Trước đây, Tinh Huy còn ở đó, hắn không dám mạo hiểm. Hiện nay Lý Trường Xuân đã trọng thương, Kiếm Vô Trần không dậy nổi, thế thì Hậu Nghệ thành cung không phải là vật trong túi của hắn sao?
Nghĩ đến đây, Kim Thiên không chần chừ nữa. Bị cái lợi điều khiển, hắn vừa cười lớn đắc ý, vừa chầm chậm bay thẳng về phía Kiếm Vô Trần.
Nhưng lúc này đột nhiên xuất hiện biến cố bất ngờ, một chùm hào quang ngũ sắc đột nhiên đánh xuống, không hề gây nên một tiếng động, chớp mắt đã nuốt sống mất Kim Thiên.
Cái chết đến đột nhiên, nếu như trước đây biết được kết quả thế này, Kim Thiên sẽ chọn lựa mạng sống hay là chọn lấy Hậu Nghệ thần cung?
Sơn cốc yên tĩnh trở lại, người ra tay không hề xuất hiện, chỉ còn lại Kiếm Vô Trần và Lý Trường Xuân, một phía Đông, một phía Tây ngăn cách hai bên.
Trên tầng mây, Lăng Thiên vẻ mặt cổ quái, mọi chuyện dưới mặt đất đều khiến ông cảm xúc khá nhiều, tâm tình rất ảm đạm.
Ông đã đến đây từ rất sớm, tự mình chứng kiến mọi thứ, nhưng ông có thể làm thế nào đây?
Hai người này, một kẻ phản bội sư môn, một kẻ khi sư diệt tổ, cả hai tranh đấu sinh tử với nhau, bản thân ông có bắt buộc phải ra mặt không?
Đối với Lăng Thiên, ông vốn phải ra mặt thanh lý môn hộ, nhưng thấy Kiếm Vô Trần có Hậu Nghệ thần cung trong tay, ông cũng có ít nhiều lo lắng.
Hơn nữa, ngày trước chọn lựa Kiếm Vô Trần chính là ông đã bày ra, Thiên Kiếm khách chỉ chấp hành mệnh lệnh mà thôi.
Hiện nay, ông muốn tự tay giết chết Kiếm Vô Trần, như vậy chẳng khác gì lấy đá chọi vào chân mình, làm sao không khiến ông khó chịu cho được?
Trong quá khứ, có người khác bên cạnh, ông vì sự công chính tự nhiên không thể nói khác đi được.
Hiện nay, chỉ còn một mình ông, cảm xúc trong nội tâm làm sao có thể giấu diếm được?
Thiên Kiếm viện là tự tay ông dựng lên, hai ngàn năm trôi qua vẫn rất thịnh vượng chưa hề suy yếu.
Mà hiện nay, hai đại đệ tử kiệt xuất nhất hai đời liên tục lại giao chiến sinh tử với nhau, ông thấy làm sao trong lòng không khỏi cảm xúc than thở.
Lúc này, khi Kim Thiên chuẩn bị lợi dụng thời cơ đánh lén để lấy Hậu Nghệ thần cung, Lăng Thiên lập tức ra tay hủy diệt hắn liền.
Dù sao đối với tình riêng, cả hai người này đều xuất thân từ Thiên Kiếm viện, mặc kệ có phạm sai lầm thế nào, vẫn không tới phiên người khác quản lấy.
Trên mặt đất, Kiếm Vô Trần sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, nguyên khí hơi hơi khôi phục, chầm chậm đứng lên.
Quét mắt bốn phía, Kiếm Vô Trần mỉm cười cô đơn, chầm chậm đi thẳng về phía Lý Trường Xuân, giây lát đã đến bên lão.
Lúc này, Lý Trường Xuân còn một hơi thở mà thôi, ánh mắt đảo tròn chuyển động.
Kiếm Vô Trần nhìn lão, oán độc nói:
- Cân nhắc chuẩn bị kỹ, ngươi cuối cùng không thể được như ý, có phải rất bất cam không?
Lý Trường Xuân ánh mắt lóe lên, nhìn bóng hình mơ hồ của hắn, cười hơi quỷ dị nói:
- Không thể tự tay giết chết ngươi, ta đúng là có phần bất cam. Bất quá nói tổng quát, sự xuất hiện của ta khiến ngươi gặp tai nạn mất mạng.
Kiếm Vô Trần hận thù nói:
- Phải vậy chăng? Ngươi không thấy cao hứng quá sớm chăng? Hiện tại nơi này không một người nào, ta giết ngươi rồi bỏ chạy đi xa, ai có thể làm gì được ta đây?
Lý Trường Xuân ho khan hai tiếng, yếu ớt cười nói:
- Quá muộn rồi, Kiếm Vô Trần, ngươi đi không được rồi.
Kiếm Vô Trần nghe vậy thất kinh, nhanh chóng nhìn xung quanh, giận dữ nói:
- Ngươi muốn cố ý khiến ta hiếu kỳ để kiềm chế ta, đáng tiếc thủ đoạn này quá sức đơn giản. Chịu chết đi thôi.
Thần cung trong tay giơ cao, hung hăng đánh thẳng xuống đầu Lý Trường Xuân.
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:27 pm

Chương 062: Cùng đồ mạt lộ
(Cùng đường hết lối)
Trên mặt đất, Lý Trường Xuân ánh mắt rực chiếu, chăm chú nhìn vào thần cung đang đánh xuống, hô lên:
- Kiếm Vô Trần, ngươi không phải nói ta không giết được ngươi chăng, bây giờ ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.
Ánh mắt oán độc như trường kiếm của tử thần lúc này đâm sâu vào trong lòng của Kiếm Vô Trần.
Thời khắc đó, Kiếm Vô Trần trong lòng run lên, một sự bất an dâng lên trong lòng, khiến hắn lập tức cảm thấy bất ổn, vội vàng thoát ra bỏ chạy.
Nhưng mọi thứ đều đúng như lời nói của Lý Trường Xuân, lúc này phát hiện thì đã quá muộn rồi.
Ngay khi Kiếm Vô Trần thoát ra bỏ chạy, một luồng sáng đỏ lóe lên, trên người Lý Trường Xuân có một con mối lửa nhỏ bé bay ra, đón gió phồng lên chừng ba trượng, cái đuôi sắc bén quét ngang qua, nhanh chóng công kích về phía Kiếm Vô Trần.
Gào lên giận dữ, Kiếm Vô Trần trọng thương toàn lực né tránh, nhưng căn bản không bằng tốc độ của con mối lửa, liền bị cái đuôi dài ngoằng của nó đâm bắn lên không trung, chân trái lập tức bị tan vỡ như phấn bụi.
Nỗi đau như bị đánh một trùy vào lòng kích hoạt hẳn trung khu thần kinh của Kiếm Vô Trần, chỉ thấy hắn gào thét điên cuồng, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo, ánh mắt bắn ra làn sáng oán độc vô cùng.
Kiếm Vô Trần phất chưởng mượn lực thối lui, thần cung trong tay nhanh chóng múa lên, làn kiếm rợp trời lũ lượt ào đến vây phủ quanh người của con mối lửa.
Một chiêu này chính là Kiếm Vô Trần kiệt lực phát ra, tuy hắn bị thương nhưng uy lực cũng không nhỏ.
Nhưng điều khiến Kiếm Vô Trần bất ngờ, đó chính là ngàn vạn làn kiếm đánh vào thân của mối lửa, ngoại trừ một số hoa lửa tung tóe ra, căn bản không hề tạo nên chút thương tổn. Điều này quả là khó mà tưởng tượng được.
Bật cười thê lương, Kiếm Vô Trần trong lòng mơ hồ dâng lên một nỗi thê lương. Trong sơn cốc yên tĩnh này, một cảm giác anh hùng mạt lộ lúc này đã dâng ngập đầy trong lòng của hắn.
Trước đây không lâu, lòng hắn từng có cảm tưởng như vậy không?
Phải chăng đại kiếp đã đến thật, hay là hùng tâm bị ngăn trở bao vây?
Trong lúc suy nghĩ, một nỗi đau truyền đến, chỉ thấy chân phải của Kiếm Vô Trần cũng bị mối lửa nghiền nát. Điều này khiến hắn trong lòng vô cùng đau thương.
Tuy người tu đạo cơ thể huyết nhục hoàn toàn không quan trọng, nhưng trước nay hắn vẫn tự hào về thân thể của mình nên hắn khó mà chấp nhận được.
Thôi nhìn, thần cung trong tay Kiếm Vô Trần hơi nhếch lên, một làn kiếm màu tím bay vụt tới lui, vòng qua con mối lửa, hung hăng đánh trúng vào trên người Lý Trường Xuân.
Một tiếng kêu thảm từ miệng Lý Trường Xuân vang lên, con mối lửa giữa không trung thân thể dừng lại, nhanh chóng phốc về bên người Lý Trường Xuân, ánh mắt không ngờ ẩn chứa vài giọt lệ.
Dường như nó đã phát hiện sinh mạng Lý Trường Xuân đang dần dần trôi qua, biết được lão sắp sửa đi xa.
Kiếm Vô Trần bình thản nhìn những điều này, hắn chỉ hận thù nhìn Lý Trường Xuân, rống lên điên cuồng:
- Ngươi quả độc ác, không ngờ ẩn giấu sâu sắc thế, đến chết mới phát động một tuyệt chiêu cuối cùng. Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn không thể nào làm được chuyện giết ta, ta sẽ không cho ngươi được như mong muốn, dễ dàng chết đi.
Lý Trường Xuân vẻ mặt xám như tro, ánh mắt thần quang nhạt đi, yếu ớt nói:
- Kiếm Vô Trần, ngươi đừng đắc ý, nếu cho ta thêm chút thời gian, ngươi chắc chắn phải chết. Bất quá cũng không quan trọng, ta không giết được ngươi nhưng Lục Vân giết được ngươi, ngươi cho là hắn sẽ bỏ qua cho ngươi chăng? Nhìn lên trời cao, ở đó có một luồng khí tức đặc biệt, chính là phát xuất từ Tam Đầu linh xà theo hầu Bách Linh. Như vậy cho thấy bọn họ vẫn chưa từng quên mất ngươi, chỉ là cho chúng ta một cơ hội kết thúc. Đợi một lúc … khi ta chết rồi, chính bọn họ sẽ xuất trận, thế lúc đó ngươi hãy chờ mà từ từ khóc lóc. Ha ha ha … Khụ…
Âm thanh yếu ớt lúc này đứt ngang, con mối lửa vẫn đứng bên bảo vệ đột nhiên gào lên một tiếng, đỡ lấy thân thể Lý Trường Xuân bay vào không trung, lóe lên liền không còn thấy nữa.
Gió thổi nhè nhẹ. Trong sơn cốc, Kiếm Vô Trần lơ lửng giữa tầng không, vẻ mặt trắng bệch đang nhìn lên bầu trời, liền nhanh chóng phát hiện một chút dị thường.
Khí tức đó đúng như lời của Lý Trường Xuân, chính là Tam Đầu linh xà. Điều này khiến Kiếm Vô Trần lạnh toát cả người, một vẻ hận ông trời bất công mờ hiện trên khuôn mặt méo xệch của hắn.
Trầm ngâm một chút, Kiếm Vô Trần ngửa mặt thét lên một tiếng dài, sau đó hình bóng lóe lên bỏ chạy về phía xa xa.
Nhưng đúng lúc này, hắn đang tiến lên đột nhiên va chạm một kết giới vô hình, thân thể bị hất bắn trở lại, một chút đau khổ mờ hiện trên mắt.
Xoay người, Kiếm Vô Trần bất chấp tất cả, tiếp tục bỏ chạy, tốc độ rất nhanh không thua gì lúc bình thường, có lẽ đây chính là trường hợp hồi dương.
Nhưng cho dù tốc độ của hắn rất nhanh, vừa bay được vài trăm trượng liền gặp phải loại kết giới đó, khiến hắn bị hất bắn trở lại. Điều này khiến vẻ mặt hắn bất an, miệng gào thét giận dữ liên miên.
Lúc này, khi tai nạn xảy ra không nơi trốn được, Kiếm Vô Trần vừa sợ vừa giận, miệng rủa không ngừng, đáy mắt lấp lánh sự kinh hoàng vô cùng?
Bốn bề, không hề có một chút gió, yên lặng như thường, thấy uy hiếp không nhìn rõ như Thái Sơn đè lên đầu khiến Kiếm Vô Trần cơ hồ muốn phát điên.
Trên tầng mây, vẻ mặt Lăng Thiên phức tạp. Những chuyện Kiếm Vô Trần gặp phải ông đều nhìn thấy, nhưng lại không biết ai đã ra tay. Điều này khiến ông đầy kinh ngạc.
Quay đầu lại, Lăng Thiên nhìn khắp bốn phía, ý thức nhanh chóng khuếch tán, rất nhanh cảm ứng được vị trí của Tam Đầu linh xà. Nhưng những người khác ông không thấy, thế thì người nào đã thi triển kết giới vây khốn được Kiếm Vô Trần đây?
Phải Lục Vân chăng? Nếu là chàng làm, thì vì sao chàng lại né tránh được sóng thăm dò của ông, làm mọi chuyện đến mức thần không hay quỷ không biết? Nếu không phải Lục Vân, cả thiên hạ có được người nào thực lực kinh khủng đến như vậy?
Lúc này đây, Kiếm Vô Trần bị vây chặt trên mặt đất kích động vô cùng, Lăng Thiên trên tầng mây lại chìm vào suy tư. Hai người một động một tĩnh đều đang chờ đợi người thần bí đó xuất hiện. Tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện thế nào?
******
Rời khỏi Yêu Hoàng, Lục Vân dẫn bốn cô truy đuổi theo tung tích của Kiếm Vô Trần.
Trên đường đi, Bách Linh lên tiếng:
- Theo tình hình của Kiếm Vô Trần, nếu lúc này hắn không có chuyện gì bất ngờ, ít ra cũng đã đi được vài trăm dặm.
Lục Vân cười nói:
- Với tình hình của hắn, không có chuyện bất ngờ mới là lạ đó.
Thương Nguyệt cất lời:
- Đúng thế, với thù hận giữa hắn và Lý Trường Xuân, đây chính là cơ hội báo thù tốt nhất, Lý Trường Xuân sao có thể bỏ trôi qua được? Nhưng muội đang nghĩ, nếu Kiếm Vô Trần chết trong tay của Lý Trường Xuân, thế thì đối với chúng ta cũng không khỏi đáng tiếc.
Lục Vân đáp:
- Yên tâm, Kiếm Vô Trần không dễ chết được.
Trương Ngạo Tuyết thở dài u oán:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không nên để Lý Trường Xuân hưởng lợi được.
Nắm lấy tay nàng, Lục Vân an ủi:
- Đừng than thở, huynh làm như vậy hoàn toàn không để Lý Trường Xuân được hưởng lợi, mà để bọn chúng nếm trước quả đắng do chúng trồng. Với tính cao ngạo và tự phụ của Kiếm Vô Trần, chỉ khi mọi người thân rời đi, một mình trơ trọi, hắn mới có thể nếm được cảm giác bất an kinh khủng, cô độc lạnh lẽo.
Bách Linh nói:
- Câu này cũng không sai, trực tiếp giết chết Kiếm Vô Trần thì quá lợi cho hắn. Chỉ có khiến hắn nếm hết khổ đau, bị hành hạ, mới có thể phát tiết được nỗi hận trong lòng.
Trương Ngạo Tuyết liếc hai người, nhẹ nhàng gật đầu đáp:
- Muội hiểu rõ rồi, chỉ có điều thù hận trong lòng muội với hắn quá sâu mà thôi. Được, chúng ta không nói những chuyện này nữa, hay là hãy tăng tốc để tránh không bị hắn chạy thoát.
Lục Vân lắc đầu nói:
- Không gấp, hắn thoát không nỗi, nhưng Lăng Thiên còn gây chút phiền phức.
Bách Linh lên tiếng:
- Huynh dự tính đối phó với Lăng Thiên thế nào?
Lục Vân trầm ngâm trả lời:
- Chuyện này phải cân nhắc cẩn thận, bởi vì thân phận đặc biệt của ông ta.
Thương Nguyệt không hiểu lên tiếng:
- Đặc biệt? Ám chỉ gì vậy?
Lục Vân trả lời:
- Cửu Thiên Hư Vô giới nghe nói tổng cộng có mười hai người, hiện nay còn sống đã không nhiều. Nếu lúc này huynh giết chết Lăng Thiên, sau này muốn tìm kiếm đường vào Hư Vơ giới tất nhiên phải phiền toái trắc trở nhiều. Hơn nữa, Lăng Thiên và Vu Thần có thù hận, nên có tác dụng kiềm chế Vu Thần, lúc này giết ông ta cũng hơi sớm một chút.
Thương Nguyệt bỗng nhiên hiểu ra, hỏi lại:
- Thế huynh nghĩ phải làm thế nào?
Lục Vân nhìn về phía xa xa, vẻ mặt tự nhiên trả lời:
- Huynh muốn tìm vị trí cửa vào Hư Vô Giới Thiên từ Lăng Thiên, sau đó mới thu thập ông ta. Hiện nay, tạm thời không giết ông ta trước, để ông ta kiềm chế Vu Thần.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Suy nghĩ vậy rất hay, nhưng nếu huynh biết đường vào Hư Vô Giới Thiên rồi, không biết có lập tức muốn đi đến đó không? Nếu như vậy, Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng phải xử lý như thế nào?
Lục Vân vẻ mặt nặng nề, than nhẹ:
- Yêu Hoàng và Thiên Sát còn dễ đối phó, Địa Âm và Vu Thần lại âm hiểm xảo trá, phải tốn một ít công phu. Hiện nay, chúng ta tạm thời không nghĩ ngợi quá nhiều, đợi xử lý chuyện của Kiếm Vô Trần … Đợi một chút, mọi người hãy dừng lại đã.
Bốn cô thất kinh, dừng lại nhìn chàng, ánh mắt hơi mơ hồ. Lục Vân nhướng đôi mày kiếm, trầm giọng nói:
- Phía trước có một luồng khí tức, chính là Lăng Thiên. Chúng ta tạm thời không vội đến gần.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, hơi trầm tư một chút, gật đầu nói:
- Không sai, muội cảm ứng được, nhưng ông ta ẩn núp rất kín, bình thường không dễ dàng phát hiện được. Ngoài ra, khí tức của Kiếm Vô Trần muội cũng cảm ứng được, ở cùng với hắn còn có một luồng khí tức khác, chính là của Lý Trường Xuân. Hai bên đều rất yếu ớt, dường như đã bị trọng thương.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Như vậy rất tốt, chúng ta đến vừa kịp lúc.
Lục Vân nói:
- Không gấp, bây giờ mọi người hãy ở đây xem xét trước đã, một lúc sau cũng không muộn.
Hải Nữ cất lời:
- Sư phụ, ở đây căn bản không nhìn thấy được.
Lục Vân đáp:
- Không cần phải lo lắng, ta tự nhiên có thể để con thấy được mọi thứ phát sinh ở đó.
Nói rồi tay phải đưa ra, lòng bàn tay mờ hiện một quả cầu ánh sáng trong suốt đang nhanh chóng biến chuyển màu sắc.
Rất nhanh, một số hình vẽ hội tụ trên bề mặt, dần dần hình thành một hình vẽ hoàn chỉnh, đó chính là tình hình giao chiến của Kiếm Vô Trần và Lý Trường Xuân.
Lúc này, vừa đúng lúc cảnh tượng Lý Trường Xuân thi triển Tụ Linh hồ, Lục Vân và bốn người thông qua quả cầu ánh sáng, hoàn toàn thấy được tình hình thật sự.
Hải Nữ vừa nhìn vừa hỏi:
- Sư phụ, thật thần kỳ, người làm sao được như vậy?
Lục Vân cười đáp:
- Điều này hoàn toàn không phức tạp, khi tu vi đến một giai đoạn nhất định đều có thể làm được. Chỉ có một chuyện khó khăn đó là có thể truyền tin tức đồng bộ, hơn nữa còn phải biểu hiện rõ ràng.
Hải Nữ hơi nghi hoặc hỏi lại:
- Theo lời sư phụ nói như vậy, người bây giờ làm mọi thứ đều rất khó khăn, người thường không dễ dàng làm được phải không? Nếu như vậy, sao sư phụ lại làm được đây?
Lục Vân đáp:
- Người thường đúng là làm không được, nhưng chuyện này đối với sư phụ hoàn toàn không khó. Sau này ta truyền pháp quyết “Thiên Địa Vô Cực” cho con, con sẽ hiểu rõ. Bây giờ hãy nhìn cho rõ trước đã.
Hải Nữ vâng một tiếng, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Vân, yên lặng quan sát.
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:28 pm

Chương 063: Não tu thành nộ
(Thẹn quá hóa giận)
Rất nhanh, Nam hải Hàn Ngọc Dương xuất hiện dọa cho Sở Hoài Dương bỏ chạy. Điều này khiến cho ba người Bách Linh hơi lo lắng, dù sao ba cô cũng không hy vọng Kiếm Vô Trần chết trong tay của Lý Trường Xuân.
Thật hoàn hảo, cuối cùng kết cục cả hai lưỡng bại câu thương, Lý Trường Xuân ôm hận chết đi.
Mọi thứ kết thúc, Bách Linh cảm xúc lên tiếng:
- Kết cục như vậy tính ra cũng ít nhiều đau thương.
Thương Nguyệt nói:
- Chuyện này đối với chúng ta hẳn mong muốn như vậy, nhưng không biết trong lòng Lăng Thiên cảm thấy thế nào.
Bách Linh lắc đầu đáp:
- Sợ không thể nào chịu đựng nổi, nhưng lại còn có vài phần mâu thuẫn, nếu không đã không ra tay giết chết Kim Thiên rồi.
Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:
- Lý Trường Xuân đã chết, Kiếm Vô Trần tuy hai chân đã phế, nhưng muốn bỏ chạy căn bản không đáng ngại, hay là chúng ta lập tức đến đó, quyết không cho hắn có thể chạy được.
Lục Vân nghiêm túc nói:
- Yên tâm, hắn chạy không được đâu. Bây giờ các muội đi tìm Kiếm Vô Trần, huynh đi gặp Lăng Thiên, xem thử vận khí ông ta thế nào.
Nói rồi tay phải phất giữa không trung, một kết giới ánh sáng trong suốt lóe lên liền mất, hơi có phần huyền diệu.
Thương Nguyệt nhẹ giọng dặn dò:
- Lục Vân, cẩn thận một chút.
Lục Vân mỉm cười gật đầu trả lời:
- Yên tâm đi, huynh rất đúng mực.
Nói rồi hình bóng lóe lên liền biến mất.
Thấy chàng rời đi, Trương Ngạo Tuyết vội vàng nói:
- Đi thôi, cũng đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi.
Bách Linh và Thương Nguyệt bật cười khổ, rõ ràng đoạn ân oán này quá sức nặng nề với bọn họ.
Trong sơn cốc, Kiếm Vô Trần bị vây chặt sau khi gào thét giận dữ một hồi, dần dần bình tĩnh trở lại.
Vì cảm giác được nguy hiểm đang quanh đây, Kiếm Vô Trần không manh động náo loạn nữa, mà chỉ lơ lửng giữa không trung, tay trái nắm chắc thần cung, tay phải làm động tác kéo dây, thể hiện tư thế kéo cung bắn trăng, thân thể xoay tròn chầm chậm.
Bốn phía, làn sáng xanh đỏ nhàn nhạt hội tụ về hắn, bồi dưỡng thân thể trọng thương khó chịu đựng nổi của hắn, khiến cho khí sắc hắn chuyển biến có phần tốt đẹp hơn.
Trên tầng mây, Lăng Thiên thấy tình hình này, trong mắt ánh sáng lấp lánh, toát ra cái nhìn vừa yêu vừa giận.
Thời khắc này, ông rất hy vọng Kiếm Vô Trần như thời xa xưa, biến thành người thanh niên chính trực kiêu ngạo bất phàm, đáng tiếc không thể được rồi.
Thở dài u oán, Lăng Thiên dời mắt đi. Nhưng đúng lúc đó, bốn luồng khí tức đột nhiên xông đến, chớp mắt đã xuất hiện trên tầng không sơn cốc, chầm chậm hạ xuống về phía Kiếm Vô Trần.
Thấy ba người Bách Linh xuất hiện, trong lòng Lăng Thiên hơi phức tạp, vừa sợ phải nhìn thấy chuyện tiếp theo, lại vừa mơ hồ chờ đợi chuyện đó.
Có lẽ, trong lòng ông, Kiếm Vô Trần chết trong tay ba người nữ Bách Linh so với tự thân ông ra tay lại tốt hơn, ít ra sẽ không xấu hổ, nhưng lại có phần không mong muốn.
Ánh sáng nhạt lóe lên cắt đứt suy nghĩ của Lăng Thiên, chỉ thấy Lục Vân âm thầm xuất hiện, không hề có chút khí tức nào, hệt như chỉ là một bóng ảo ảnh mà thôi.
Lăng Thiên vẻ mặt biến hẳn, tuy không phải lần đầu gặp Lục Vân, nhưng đây là lần đầu hai người gặp mặt trực tiếp.
Chăm chú nhìn Lục Vân, Lăng Thiên vẻ mặt uy nghiêm, lạnh giọng nói:
- Lục Vân, ngày này cuối cùng cũng đến rồi.
Bật cười thản nhiên, Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh.
- Đúng thế, cuối cùng đến rồi, vậy không phải hợp ý của ngươi sao?
Lăng Thiên vẻ mặt hờ hững hỏi lại:
- Thiên Uy lệnh ngươi đã tìm được ở Hải vực phải không?
Lục Vân điềm nhiên trả lời:
- Đúng thế, trước đây không phải ngươi đã thấy qua rồi chăng? Sao, muốn đoạt lấy từ trong tay của ta chăng?
Lăng Thiên hừ lạnh nói:
- Đúng là có tính toán này, vì thế ngươi tốt nhất là phải cẩn thận.
Bật cười lạnh lùng, Lục Vân phản bác lại:
- Suy nghĩ không sai, đáng tiếc ngươi còn làm chưa được.
Lăng Thiên vẻ mặt hơi lạnh, quát lên:
- Lục Vân, ngươi đừng quá tự phụ. Chuyện chưa thử qua ai cũng không biết trước được.
Lục Vân vẻ mặt điềm nhiên, nụ cười quái dị nói:
- Phải vậy không? Nếu như vậy, thế thì hãy ra tay thử xem thế nào.
Lăng Thiên hơi khép hờ hai mắt, hỏi lại:
- Ngươi đặc biệt dâng chuyện đó lên chăng?
Lục Vân cười tà dị nói:
- Sao, không phải có phần không thích ứng à?
Lăng Thiên trong lòng chấn động, cảm giác nhìn không ra được Lục Vân, vội vàng chuyển sang chuyện khác, lạnh nhạt nói:
- Chớ đoán lung tung, ngươi còn chưa nói thẳng vào chuyện chính.
Lục Vân vẫn tiếp tục cười tà dị, hơi khinh bỉ nói:
- Chúng ta bây giờ không phải đang nói chuyện chính sao?
Lăng Thiên hơi giận, giọng tăng thêm vài phần.
- Lục Vân, ngươi cố bày ra bộ dạng vậy sao?
Lục Vân nhún vai, nói:
- Đúng thế, so với môn hạ cười không nổi Kiếm Vô Trần của ngươi thế nào?
Lăng Thiên vẻ mặt rất giận, bị người bới móc trước mặt làm sao không giận cho được.
- Câm miệng, chớ có nhắc đến nó.
Lục Vân cũng không nghe lời, tiếp tục cười ha hả nói:
- Không nói đến hắn thì nói đến Lý Trường Xuân tốt hơn. Đây cũng là một người đã dương danh thiên hạ trong Tu Chân giới, rất đáng để tự hào.
Lăng Thiên cực giận, hung hãn nói:
- Lục Vân, ngươi cứ làm như vậy … a … ngươi …
Trong tiếng hét kinh sợ giận dữ, toàn thân Lăng Thiên ánh ngũ sắc lấp lánh, chân nguyên mạnh mẽ hùng hổ tuôn ra, bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự bốn bề, ý đồ ngăn không cho Lục Vân xâm nhập.
Đối diện, Lục Vân thân thể không chút dị thường, chỉ có ánh mắt lóa lên hào quang bảy màu, một ánh mắt nhàn nhạt xuất hiện theo một tần suất nhất định, rất huyền diệu.
Tình hình này khiến người ta mơ hồ, Lục Vân và Lăng Thiên thật sự đã phát sinh chuyện gì, vì sao vẻ mặt Lăng Thiên kinh hoàng như vậy?
Trong sơn cốc, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh chầm chậm hạ xuống, ánh mắt ba người đều nhìn về Kiếm Vô Trần.
Thời khắc này, đến lúc quan trọng cuối cùng, mọi ân oán dĩ vãng đều như thủy triền dâng trào trong lòng.
Trong ba người, Trương Ngạo Tuyết tâm tình phức tạp nhất. Nàng có thể nói là hận Kiếm Vô Trần khắc cốt ghi tâm, hận không thể tự tay lóc thịt của hắn.
Thương Nguyệt có phần tốt hơn. Nàng chứng kiến mọi thứ Kiếm Vô Trần đã làm ra, sự phẫn nỗ trong lòng do bởi Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết, vì thế có phần ít hơn Trương Ngạo Tuyết một chút.
Bách Linh là điềm nhiên nhất. Nàng chưa tiếp xúc Kiếm Vô Trần nhiều, mọi cừu hận đều do khinh thường nhân phẩm của hắn, cũng như bất bình cho Lục Vân.
Phát hiện ba người ra mặt, Kiếm Vô Trần vẻ mặt biến hẳn, tất cả mọi chuyện hắn trước đây đều có tính đến, nhưng khi thật sự đối mặt, sự bất an trong lòng đều toát hẳn ra trong ánh mắt kinh hoàng của hắn.
Ngưng chuyển động, Kiếm Vô Trần hướng về ba cô không hề thay đổi tư thế, thần cung trong tay hướng thẳng về phía trước, giống như để phòng bị, lại giống như thêm chút can đảm cho bản thân.
Giận dữ nhìn hắn, Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:
- Kiếm Vô Trần, lần này ngươi không còn chạy được nơi nào nữa rồi.
Kiếm Vô Trần vẻ mặt hung tợn, cả giận nói:
- Lợi dụng lúc nguy hiểm của người khác thì cũng không có chút bản lãnh nào.
Thương Nguyệt quát lên:
- Câm miệng, ngươi cho là lúc này với tình trạng của ngươi, chúng ta còn bỏ qua cho ngươi chăng?
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh như băng, hận thù nói:
- Bắt đầu từ Quỷ vực, ngươi đã có lòng bất lương, đối nghịch với chúng ta mọi lúc mọi nơi, không tiếc sức đưa chúng ta vào đất chết. Sau đó lại ép Lục Vân bỏ đi ở Dịch viên, giết chết Tất Thiên và Lý sư huynh trên Hoa Sơn, hại cho Thương Nguyệt trúng tên bỏ mình. Tất cả mọi chuyện này hôm nay phải tính toán cho rõ ràng.
Kiếm Vô Trần giận dữ nói:
- Tính thì tính, Kiếm Vô Trần ta sợ gì chứ? Cuộc đời này, ta vốn thuận thuận lợi lợi, có được thiên tư hơn người, tướng mạo anh tuấn, tu vi kinh người, không cần bao lâu liền có thể dương danh thiên hạ, trở thành đệ tử kiệt xuất nhất từ trước đến nay của Thiên Kiếm viện. Nhưng Lục Vân xuất hiện phá hỏng mọi thứ, khiến ta té nhào từ trên tầng mây, hơn nữa còn ép ta chặt chẽ, ta làm sao có thể bỏ qua cho hắn được. Hiện nay, ta đã rơi xuống bùn thế này, cũng bởi vì Lục Vân mà ra, nếu không phải hắn, ta làm sao bị bạn bè bỏ đi, trơ trọi một mình!
Bách Linh nghe rồi cười lạnh nói:
- Ngươi tài không bằng người lại không biết hối cải, chỉ biết ghen ghét người khác, hơn nữa còn làm khó đủ điều, đây chính là điều tiểu nhân vô sĩ, ngươi còn làm như mình cây ngay không chết đứng, quả thật khiến người ta phải khinh thường.
Thương Nguyệt bên cạnh cũng lên tiếng:
- Bản thân tà ác, lại trách người khác ngồi trên đầu mình. Ngày đó Diệp Tâm Nghi toàn tâm toàn ý với ngươi, hết sức hỗ trợ cho ngươi, hơn nữa còn gây thù với Lục Vân. Nhưng kết quả thế nào? Ngươi đáp trả cô ta thế nào? Điều này có thể trách người khác được chăng?
Kiếm Vô Trần rống lên:
- Thế thì làm sao? Nếu không có Lục Vân xuất hiện, chuyện này có phát sinh được không, có trách là phải trách hắn.
Trương Ngạo Tuyết giận dữ nói:
- Hèn hạ vô cùng, ngươi quả thực có chết cũng chưa hết tội.
Kiếm Vô Trần lại kêu rống lên:
- Muốn giết ta, ngươi đến đây! Xem ngươi chết hay ta chết đây? Cả đời này ta chỗ nào cũng bị Lục Vân ép buộc, hiện nay, cho dù phải chết ở đây, ta cũng không cho hắn sống tốt được.
Nghe vậy, Bách Linh trong lòng chấn động, vội vàng nói:
- Tản ra, không cho hắn cơ hội thi triển Hậu Nghệ thần cung.
Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, ai nấy thân thể loáng lên liền tản khai về hai cánh. Như vậy, ba người ba phương vòng quanh kết giới vô hình kia.
Ở giữa, Kiếm Vô Trần không hề thay đổi tư thế, thân thể xoay qua trái, hung hăng bắt chặt lấy Trương Ngạo Tuyết, rõ ràng lòng hắn muốn giết nàng.
Phát hiện được ý đồ của Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết trong mắt lóe lên ánh lạnh, lập tức dừng lại, rút Tử Ảnh thần kiếm, cũng dự tính đỡ thẳng một tên của hắn.
Thương Nguyệt thấy vậy, vội vàng khuyên nhủ:
- Ngạo Tuyết không được, uy lực thần cung đó kinh người, không thể đỡ thẳng được.
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu trả lời:
- Với trạng thái của hắn lúc này, mũi tên này cho dù phát ra, uy lực cũng sẽ không qua mạnh, muội tin tưởng có thể đỡ được.
Bách Linh nói:
- Không cần phải mạo hiểm dễ dàng như vậy. Mục đích của Kiếm Vô Trần rất rõ ràng, muốn ngọc đá cùng tan trước khi chết. Hắn chọn muội, chủ yếu là đánh phá Lục Vân, muội không nên lầm mưu.
Trương Ngạo Tuyết nghe đến tên Lục Vân, lập tức bình tĩnh lạnh lùng trở lại không ít, nhanh chóng di chuyển thân thể, chọn cách xoay tròn với tốc độ cao quanh kết giới khiến Kiếm Vô Trần không cách gì nắm bắt được mục tiêu.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần hơi nóng nảy, muốn phát động thần cung hẳn phải tập trung tinh khí thần cao độ, nếu không hiệu lực khó đạt.
Nhưng tinh thần cứ tập trung mãi cần phải hao tốn một lượng lớn tinh lực và thể lực. Điều này chính là điểm yếu nhất của Kiếm Vô Trần hiện nay, hắn căn bản không kéo dài được.
Với tình hình hiện nay của hắn, tiếp tục truy đuổi hình bóng của Trương Ngạo Tuyết chỉ khiến bản thân diệt vong. Vì thế, hắn chọn lựa dừng lại, chuyển mục tiêu sang Bách Linh.
Thấy vậy, Bách Linh bật cười lạnh lẽo, vừa di chuyển thân thể, vừa châm chọc:
- Kiếm Vô Trần, cảm giác có lòng mà bất lực như thế nào? Có sảng khoái không vậy.
Kiếm Vô Trần không nói, mím chặt môi không buông, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Thương Nguyệt nói tiếp:
- Có lẽ đối với hắn mùi vị này rất mới lạ, đang thưởng thức.
Trương Ngạo Tuyết hừ lạnh nói:
- Thật mới lạ, không biết hắn có thể chống đỡ đến lúc nào đây thôi.
Kiếm Vô Trần khuông mặt các cơ run run, điên cuồng rống lên:
- Câm miệng, có can đảm thì đến đây giết ta, nếu không hãy gọi Lục Vân ra đây cho ta.
Bách Linh nói:
- Đừng gấp, mùi vị này phải thưởng thức chầm chậm, nếu không làm sao có thể bù đắp lại những tội ác ngươi cả đời đã làm ra.
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:29 pm

Chương 064: Vô lộ khả đào
(Không còn đường thoát)
Thương Nguyệt nói:
- Mùi vị cái chết, cuộc đời Lục Vân thưởng thức vô số lần. Bây giờ đổi lại cho ngươi thử, xem thử ngươi so với huynh ấy như thế nào?
Kiếm Vô Trần vẻ mặt phát điên, gằn giọng nói:
- Ta sẽ không thua hắn, xem đi.
Nói rồi toàn thân lóe lên ánh đỏ, một ngọn lửa xuất hiện trên người hắn.
Kinh ngạc nhìn hắn, Bách Linh ba người mắt lộ vẻ nghi hoặc, ngọn lửa này dự báo chuyện gì đây?
Còn đang suy nghĩ, Thương Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cất giọng nói:
- Cẩn thận, hắn đang đốt cháy cơ thể bản thân để đổi lấy sức mạnh.
Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Biến đổi sức mạnh như thế nào, điều này dường như chưa từng nghe qua.
Thương Nguyệt trầm ngâm nói:
- Với tình hình hắn hiện nay, sau vài lần trọng thương rồi, cơ thể huyết nhục bị phá hủy rất lớn, nguyên thần cũng đã yếu ớt không chịu nỗi, muốn khôi phục lại tu vi trước đây, cần ít nhất vài ngày, thậm chí vài tháng. Nhưng hiện nay hắn không có được thời gian như vậy, vì thế để khôi phục trạng thái tốt nhất, hắn chỉ còn cách bỏ qua cơ thể huyết nhục, dùng Tiên Thiên Thuần Dương chân hỏa đốt cháy thân thể huyết nhục, mượn chuyện này để phát huy linh khí tàn dư trong cơ thể. Cứ như vậy, nguyên thần của hắn hấp thu lấy luồng sức mạnh này, liền có thể lập tức tốt hẳn lên, toàn thân thực lực có phần tăng cao.
Bách Linh nghe xong, nhẹ giọng nói:
- Thật ra hắn vốn muốn hấp thu linh khí trong không trung để bồi dưỡng tổn hao chân nguyên, đáng tiếc kết giới vô hình bốn bề hạn chế hắn, khiến hắn không thu được đủ linh khí, vì thế cuối cùng chỉ đành bỏ đi cơ thể huyết nhục. Đợi một lúc, khi hắn xuất hiện ở dạng nguyên thần, cơ hội bỏ chạy tăng cao, chúng ta phải tăng cường đề phòng hơn.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Có Hải Nữ và Đại linh nhi ở trên không, hắn chắp cánh cũng khó thoát.
Té ra Hải Nữ chưa từng xuất hiện bởi vì ba cô có ý để nó ở trên không trung quan sát tình hình bốn phía.
Trong kết giới, ngọn lửa trên người Kiếm Vô Trần dần dần bành trướng, qua một khắc đốt cháy, thân thể dần dần nhạt đi, chuyển thành một ngọn lửa trong suốt, ở giữa là một quả cầu ánh sáng màu tím nhàn nhạt, đang xoay tròn nhanh chóng.
Rất nhanh, quả cầu ánh sáng đó màu sắc càng thâm thêm, ngọn lửa bên ngoài bắt đầu thu nhỏ.
Không đến một lúc, chỉ thấy quả cầu ánh sáng màu tím lóe lên, ngọn lửa mất hết, quả cầu ánh sáng màu tím thẫm tự động tan biến, ảo hóa thành bóng ma Kiếm Vô Trần.
Hắn lúc này so với ngày trước hơi bất thường, tuy dung mạo không hề biến hóa, nhưng trên người lại lấp lánh ánh tím nhàn nhạt, như mô tả hình dạng nguyên thần hư ảo của hắn hiện nay mà không phải thân thể huyết nhục thật sự.
Giận dữ nhìn về phía trước, Kiếm Vô Trần ánh mắt đầy oán hận nói:
- Mọi thứ này đều do các ngươi ép ta, bây giờ các ngươi hãy chờ mà hối hận.
Nói rồi thu lại thế dương cung bắn nguyệt, tay phải nắm chắc thần cung, dùng sức múa lên, làn kiếm màu tím như sao bắn ra ẩn chứa khí thế không gì ngăn nổi, hung hăng va chạm vào kết giới vô hình.
Hoa lửa lấp lánh trong hoa lửa, một chiêu sắc bén của Kiếm Vô Trần kinh người dị thường, nhưng đúng là kỳ quái, hắn không ngờ lại không phá vỡ được kết giới kia. Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Bên ngoài, ba cô Bách Linh cũng vô cùng kinh ngạc, tầng kết giới Lục Vân bố trí này xem không thấy chút lạ thường, nhưng vì sao lại cứng rắn dẻo dai vậy?
Thật ra điểm này không hề có gì đáng kinh ngạc. Nếu như chàng có thể giấu được Lăng Thiên thì làm sao có thể đơn giản như vậy?
Một chiêu không thành, Kiếm Vô Trần trong lòng chấn động, ngửng đầu liếc lên không trung, chỉ thấy Hải Nữ đang ở trên cao xa xa, hai bên vai có Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà đang nghỉ ngơi, cả ba đang chăm chú quan sát tình hình ở trong sơn cốc.
Hình bóng Lục Vân chưa từng xuất hiện, chàng không đến hay còn có ý ẩn giấu điều gì đây?
Thôi nhìn, Kiếm Vô Trần nhìn kỹ phía trước, hừ lạnh nói:
- Kết giới cứng rắn như vậy, các ngươi có thể cầm giữ ta thế nào đây?
Thương Nguyệt nói:
- Ngươi nói thật, có phải muốn bọn ta thả ngươi ra để ngươi bỏ chạy cho dễ chăng?
Kiếm Vô Trần vẻ mặt hơi biến, tâm sự bị nhìn thấu khiến hắn hơi giận dữ, quát lên:
- Đánh rắm, có thần cung trong tay, ta sợ ai đây?
Thương Nguyệt nói:
- Nếu không sợ, hà tất phải tự hủy thân thể huyết nhục để đổi lấy sức mạnh?
Kiếm Vô Trần bật cười âm hiểm nói:
- Ta đổi lấy sức mạnh tự nhiên là muốn tự tay giết chết các ngươi, khiến Lục Vân đến chết cũng không có được.
Bách Linh hừ lạnh nói:
- Với tình hình của ngươi, đừng nói đến tầng kết giới ngăn cách, cho dù không có ngươi cũng không làm được.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lẽo nói:
- Nếu muốn giết người, thế thì hãy động thủ đi. Chút nữa Lục Vân đến rồi, ngươi liền không còn cơ hội.
Kiếm Vô Trần đáp:
- Muốn dùng Lục Vân đến dọa ta, đáng tiếc ta sẽ không lầm mưu. Nếu hắn ở đây, với cừu hận của ta và hắn chắc chắn phải sớm xuất hiện rồi, hà tất phải ẩn núp?
Thương Nguyệt nói:
- Ngươi nói như vậy, đơn giản muốn biết được tình hình của huynh ấy. Thật ra nói cho ngươi cũng không sao, huynh ấy đang ở trên đỉnh đầu của ngươi, đang tán dóc với tổ sư khai tổ của ngươi đó.
Kiếm Vô Trần ánh mắt cả kinh, vô tình ngửng đầu nhìn lên trên, hỏi dồn:
- Lăng Thiên cũng đến rồi chăng?
Bách Linh đáp:
- Ông ta luôn ở bên cạnh ngươi, từ lúc đến Hoa Sơn, mọi chuyện ông ta hoàn toàn hiểu rõ.
Kiếm Vô Trần có chút đau lòng, giận dữ nói:
- Nói như vậy, mọi người hôm nay đều chuẩn bị không bỏ qua ta chăng? Nếu như vậy, thế thì đến đây, xem thử ai có thể làm được ta đây!
Phóng thần cung lên, hai tay giơ cao, lòng bàn tay phát ra làn sáng màu tím, hội tụ thành hai quả cầu ánh sáng trên đỉnh đầu, một trái một phải chuyển động, hình thành một bát quái đơn giản. Giữa không trung, thần cung rơi xuống, khi chạm vào bát quái, thân cung hơi hơi rung lên, sau đó đột nhiên bắn lên, để lại giữa không trung một bóng sáng hình cung, hung hăng va chạm vào kết giới.
Lúc đó, một vòng móc dây đầu cung lóe lên, hào quang màu xanh huyền tản ra dọc theo kết giới vô hình, nhanh chóng nhiễm xanh cả một vùng to lớn.
Sau đó, thần cung hơi hơi run lên, một đầu thân cung ánh sáng huyền ảo rung lên, một làn sáng nhỏ bé phát ra lập tức xuyên qua kết giới.
Thế rồi, kết giới vô hình nhanh chóng thu nhỏ, hệt như một quả cầu khí bị lủng lổ, vách sáng vô hình trói chặt trên người Kiếm Vô Trần, khiến cho nguyên thần của hắn đột nhiên run lên, tổn hại không nhỏ.
Thấy tình hình như vậy, Trương Ngạo Tuyết quát lạnh một tiếng, thần kiếm trong tay dựng đứng chỉ thiên, phát xuất một làn kiếm trăm trượng, điên cuồng chém xuống.
Thương Nguyệt bên cạnh múa kiếm xông lên, thần kiếm vô danh bộc phát ngàn vạn làn kiếm, tung hoành giăng giăng phân bố khắp nơi, như ngàn điềm lành bao phủ bốn bề.
Bách Linh yên lặng đứng nhìn, không hề tham gia, đối với Kiếm Vô Trần lúc này căn bản không cần cả ba người phải ra tay. Vì thế nàng gần như chỉ ở xa quan sát.
Giữa không trung, Kiếm Vô Trần sau khi kết giới tan vỡ, trong lòng xuất hiện một chút vui mừng, nhưng chỉ chốc lát, sự mừng vui bị nỗi đau khổ do khí áp gia tăng tạo nên che phủ mất.
Gào lên một tiếng, Kiếm Vô Trần trên người lấp lánh ánh lửa, đốt cháy vách sáng trên người hủy đi, bứt người muốn rời đi.
Lúc này, Tử Ảnh thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết đã chém xuống, một kiếm bao hàm tức giận mang theo ý niệm cừu hận nồng đậm hệt như một lời nguyền ấn sâu vào ngực của Kiếm Vô Trần.
Né tránh không kịp, Kiếm Vô Trần giận dữ gào thét, nắm chắc Hậu Nghệ thần cung cuốn lại, vội vàng múa ra một kiếm, sau đó lập tức gia tăng toàn bộ sức mạnh chuyển về một phía.
Bên ngoài, thế công của Thương Nguyệt lúc này đánh đến, làn kiếm dày đặc che phủ trời đất, mỗi một phân một thốn không gian đều ngập đầy khí tiêu sát và sức mạnh hủy diệt. Điều này khiến nguyên thần của Kiếm Vô Trần cảm nhận được uy hiếp rất lớn.
Lúc này, một kiếm Trương Ngạo Tuyết chém xuống trên đầu, gặp phải phản kích của Kiếm Vô Trần, cả hai lúc gặp nhau ánh sáng lóe lên, làn kiếm thế đi không ngừng chém thẳng xuống Kiếm Vô Trần.
Lúc đó, Kiếm Vô Trần thân thể hơi run lên, lợi dụng lúc một kiếm của Trương Ngạo Tuyết hơi hơi dừng lại, thân thể đi ngang vài thước, né tránh một chiêu đáng sợ nhưng lại không hề né được làn kiếm dày đặc của Thương Nguyệt.
Tiếng kêu thảm vang lên, Kiếm Vô Trần nhanh chóng né tránh, hình bóng màu tím nhạt tung bay chuyển động, né qua tránh lại xảo diệu trong làn kiếm dày đặc.
Một kiếm thất bại, Trương Ngạo Tuyết quát lạnh một tiếng, hình bóng trắng tuyết xông lên tận trời, ngạo nghễ bất động giữa không trung, toàn thân phát ra sức mạnh kinh người.
Thời khắc này, khi Kiếm Vô Trần thoát khỏi việc bị khóa, né qua tránh lại chuẩn bị bỏ trốn, Trương Ngạo Tuyết toàn thân lộ ra khí thế lạnh lùng như sương, hình thành một kết giới ánh sáng màu tím khắp sơn cốc, bên trong ánh tím xuyên động, vô số kiếm khí tung hoành khắp tám hướng.
Thần kiếm khẽ chỉa lên, Trương Ngạo Tuyết trong mắt ánh lạnh vô cùng, một ý niệm giết người nồng nặc điều khiển thần kiếm, khiến nó phát huy sở trưởng của nó ở mức cao nhất, ngàn vạn làn kiếm hội tụ làm một, tự động truy đuổi theo hình bóng của Kiếm Vô Trần, không hề kém đi chút nào.
Thấy Trương Ngạo Tuyết ra tay, Thương Nguyệt hơi suy nghĩ một chút liền lùi lại đến bên Bách Linh.
Giữa chiến trường, hình bóng Kiếm Vô Trần nhanh như chớp, sau khi đốt cháy thân thể huyết nhục đạt được sức mạnh nhất định, hắn tuy không thể so với trước đây, nhưng tốc độ lại không hề giảm đi chút nào.
Nhưng chuyện khiến hắn kinh ngạc đó là Tử Ảnh thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết hệt như một con rồng thần, luôn dễ dàng phát hiện được ý đồ của hắn, nắm bắt hành tung của hắn không hề sai lệch chút nào.
Né Đông tránh Tây, qua trái lùi phải. Kiếm Vô Trần toàn lực né tránh nhưng tình hình càng lúc càng bất ổn. Sau một phen nỗ lực, cuối cùng Tử Ảnh thần kiếm vây khốn hắn trong một khu vực nhỏ hẹp.
Vì thế, Kiếm Vô Trần rống lên bất cam, oán độc nhìn Trương Ngạo Tuyết hệt như thần nữ, ánh mắt toát lên vẻ ghen ghét và thất vọng.
Giai nhân tuyệt mỹ đó, thiên hạ vô song. Đó chính là thứ cả đời hắn mơ đạt được, đáng tiếc lại cũng là tiếc nuối lớn nhất cả đời của hắn, định sẵn cả đời này hắn không thể đạt được.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, toàn thân phát ra khí chất thánh khiết thúc động thần kiếm xoay tròn nhanh chóng, từ đó phát xuất làn kiếm sắc bén vây phủ quanh người Kiếm Vô Trần, hệt như sóng lớn tự động công kích, liên miên không ngừng va chạm mãnh liệt với kết giới phòng ngự của Kiếm Vô Trần.
Trương Ngạo Tuyết lúc này đã sớm đạt đến cảnh giới vừa nghĩ thân thể đã động, chỉ cần trong lòng có ý nghĩ, tu vi mạnh mẽ trong cơ thể liền tự động hoàn chỉnh điều nàng vừa nghĩ ra.
Như vậy, kiếm pháp dùng cừu hận với hắn để điều khiển trông làn kiếm có vẻ tầm thường, thật ra ẩn chứa ý niệm cố chấp phải giết, khiến áp lực lên Kiếm Vô Trần rất lớn, năng lượng tiêu hao nhanh chóng.
Trong lúc đối kháng, Kiếm Vô Trần lửa giận bừng cao. Tuy nói Trương Ngạo Tuyết và hắn có thù, nhưng lúc này dùng phương thức này giao chiến, trong lòng hắn cảm thấy bất cônng, đó rõ ràng là thừa lúc người ta nguy hiểm mà thôi. Nhưng hắn sao lại không nhớ đến hành vi của bản thân mình đây?

oOo
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:30 pm

Chương 065: Kinh tẩu Lăng Thiên
(Dọa cho Lăng Thiên bỏ chạy)
Nguy hiểm, từng bước từng bước đến gần. Khi kết giới phòng ngự của Kiếm Vô Trần xuất hiện vết nứt, trong lòng hắn suy tư xoay chuyển, tiếp theo phải làm như thế nào mới được?
Muốn Trương Ngạo Tuyết dừng tay rõ ràng là không thể, phản kích của bản thân cũng dường nhhư chưa đủ, chỉ còn lại khả năng mạo hiểm thử qua, xem có thể …
Còn đang suy tư, thế công Trương Ngạo Tuyết đột nhiên tăng mạnh, không chờ cho Kiếm Vô Trần kịp tỉnh lại, ngàn vạn làn kiếm tụ lại thành một cùng với sức mạnh hủy diệt, dễ dàng phá vỡ kết giới phòng ngự của hắn, phủ tím sậm cả không gian không để lại một khoảng trống nào.
Thời khắc đó, Kiếm Vô Trần không thể nào suy nghĩ, nguyên thần nhanh chóng thu nhỏ lại hóa thành một luồng sáng màu tím bám chặt vào thần cung.
Đến lúc này, Hậu Nghệ thần cung bất diệt chịu ngàn vạn làn kiếm công kích, toàn thân không chút tổn hại nhưng nguyên thần của Kiếm Vô Trần lại bị trọng thương.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Bách Linh biến hẳn, phất tay gọi Hải Nữ giữa không trung đến, nói với Tứ Linh thần thú:
- Đại linh nhi, thần cung đó là vật bất diệt, làn kiếm của Ngạo Tuyết không làm gì được nó, ngươi tạm thời vây khốn nó lại giữa không trung, chờ Lục Vân đến mới nghĩ ra biện pháp.
Tứ Linh thần thú trả lời:
- Chuyện này đơn giản, xem ta đây.
Nói rồi bay ra đến bên Trương Ngạo Tuyết, vuốt trái múa lên phát ra một quả cầu ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt xua tan làn kiếm sắc tím của Trương Ngạo Tuyết, bắt chặt lấy Hậu Nghệ thần cung ở tại chỗ.
Thu kiếm lại, Trương Ngạo Tuyết nhỏ giọng nói:
- Đại linh nhi, trông chừng hắn cho tốt, đừng để hắn chạy thoát được.
Nói rồi nhẹ nhàng hạ xuống đến bên cạnh Bách Linh.
Thương Nguyệt nhìn nàng, vẻ mặt thương cảm nói:
- Muôn vàn thù hận cuối cùng phải kết thúc, hẳn phải rất cao hứng, vì sao lại không chút cao hứng như vậy?
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt đau thương nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Đúng thế, cao hứng không được, có lẽ hắn gây qua quá nhiều thương tổn cho chúng ta.
Bách Linh an ủi:
- Đừng nghĩ quá nhiều, đây là chuyện đời này chúng ta phải trải qua. Đợi đến một ngày quên hắn rồi, quên hết cừu hận, đến lúc đó chúng ta mới khoái lạc.
Hải Nữ kéo tay Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, êm ái nói:
- Hai dì thương yêu đừng đau lòng, Hải Nữ ở bên cạnh tiếp đãi, chúng ta không nhớ đến hắn nữa.
Trương Ngạo Tuyết bật cười miễn cưỡng, vuốt ve mái tóc Hải Nữ, nhỏ nhẹ nói:
- Hải Nữ thật thông minh, có con bên cạnh chúng ta liền sẽ vui vẻ.
Trong sơn cốc, làn kiếm màu tím cũng dần dần tiên tan khi Trương Ngạo Tuyết dừng tay, giữa không trung chỉ còn một lưới sáng màu xanh lam nhạt.
Bị vây ở giữa, Kiếm Vô Trần trong lòng thê lương, nguyên thần từ thần cung bay ra, ánh mắt quan sát khắp bốn phương.
Thử thăm dò lưới sáng một lượt, Kiếm Vô Trần thất vọng kinh sợ, không khỏi thở dài nhè nhẹ.
Sức mạnh Tứ Linh thần thú rất mạnh mẽ, ai cũng không cách nào đoán được. Với tình hình hiện nay của Kiếm Vô Trần, ngoại trừ thi triển một tên cực mạnh, nếu không sẽ không hề có một chút hy vọng phá vỡ lưới sáng đó.
Nhưng Kiếm Vô Trần hoàn toàn không ngu, hắn tuy biết tình cảnh hiện nay khó khăn, nhưng lại không dám mạo hiểm ra tay bởi vì hắn muốn giành lại sức mạnh đối phó Lục Vân, xem có thể cùng chết với Lục Vân không.
Hiện nay, không còn hy vọng bỏ chạy, mối thù của hắn với Lục Vân chỉ còn chút hy vọng chính là trước khi chết có thể gây trọng thương cho đối thủ.
Trên tầng mây, Lục Vân cách Lăng Thiên vài trượng, hai người bốn mắt nhìn nhau, một làn sáng kỳ dị nhấp nháy giữa hai bên.
Trước đây, Lục Vân cố ý dùng lời nói khích Lăng Thiên, ngay khi ông phẫn nộ, lợi dụng lúc tâm thần ông dao động, đột nhiên phát động công kích bằng ý niệm, dùng tần suất rất lớn tiến công toàn diện, ép cho Lăng Thiên hoang mang phản kích.
Đây chính là việc Lục Vân cố ý tạo nên. Chàng muốn lợi dụng chuyện này để công phá phòng tuyến đại não của Lăng Thiên, nắm lấy bí mật của Cửu Thiên Hư Vô giới.
Lăng Thiên tự nhiên không biết được suy nghĩ của Lục Vân, ông chỉ toàn lực chống lại, dùng “Thần Niệm Ba” đặc biệt có một không hai của Hư Vô Giới Thiên chống lại “Ý Niệm Thần Ba” của Lục Vân, hai bên lần lượt thi triển sở trường.
Nói đến Thần Niệm Ba của Hư Vô Giới Thiên, đây có thể nói là vô cùng kỳ diệu, rất tương tự với Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân, có thể thăm dò phân tích vạn vật thế gian, tần suất cũng có phạm vi co giãn cực lớn.
Hiện nay, Lăng Thiên toàn lực chống lại, tu vi thâm hậu phối hợp với hiệu quả kỳ diệu của Thần Niệm Ba, tạo thành vài tầng phòng ngự nghiêm mật có thể nói là vững vàng như thành đồng vách sắt.
Trước đây, Lục Vân thừa thế mà phát ra, hơi có chút kỹ xảo, Ý Niệm Thần Ba tiến vào trong đại não của Lăng Thiên. Nhưng đến lúc quan trọng nhất, phản kích được Lăng Thiên triển khai, hệt như cơn hồng thủy Ý Niệm Thần Ba giữa đường bị ngăn lại.
Như vậy, một trận giao đấu kỳ diệu triển khai trong não của Lăng Thiên, kịch liệt mà biến ảo vô cùng.
Thân là phía tiến công, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân số lượng khổng lồ, tần suất của nó đạt đến vài chục vạn, có nhanh có chậm, có lúc xoay tròn trong khi tiến lên, có cái lắc lư trái phải, thiên hình vạn trạng, tất cả đều kỳ diệu.
Thần Niệm Ba của Lăng Thiên nghiêm cẩn phòng thủ, nặng nề mà ngưng tụ hệt như một kết giới ánh sáng phong kín đường tiến lên. Nhưng Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân kỳ diệu vô cùng, tần suất của nó thỉnh thoảng chuyển biến, rất nhanh phân tích được tần suất của tầng kết giới ánh sáng phòng ngự thứ nhất, dễ dàng xuyên thủng được.
Đến tầng kết giới phòng ngự thứ hai, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân chịu ảnh hưởng nhất định, bởi vì Lăng Thiên đã thay đổi tần suất, khiến tính phòng ngự của kết giới càng được tăng cao hơn nữa. Nhưng như vậy cũng khó mà ngăn cản được Lục Vân, chàng dùng tốc độ nhanh đến mức khó miêu tả được để điều chỉnh tính chất tần suất của Ý Niệm Thần Ba, không bao lâu liền đột phá được phòng tuyến thứ hai.
Tiếp sau đó, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân vượt qua năm cửa quan chém sáu tướng, chỉ trong chớp mắt đã đến vùng trung khu thần kinh của Lăng Thiên.
Ở đó, phòng ngự của Lăng Thiên nghiêm mật nhất, tích trữ một lượng lớn Thần Niệm Ba, tần suất của kết giới phòng ngự cũng quỷ dị khó dò, tỉnh thoảng lại biến đổi.
Lục Vân không hề chần chừ, tuy trải qua kinh nghiệm đấu tranh với tầng tầng phòng ngự, Ý Niệm Thần Ba đến được nơi này còn chưa được đến một phần mười, nhưng chàng tin tưởng nhất định sẽ có thu hoạch.
Ý niệm biến đổi, ý niệm xuất phát, lúc quan trọng nhất hiện nay đã đến.
Đại não của Lăng Thiên lúc này đã biến thành một chiến trường. Trong không gian đặc biệt đó, Ý Niệm Thần Ba và Thần Niệm Ba giao chiến kịch liệt, cái trước chủ động công kích, hơn nữa lúc này chuyển biến đa dạng. Cái sau toàn lực phòng ngự, theo sự biến ảo của cái trước mà biến ảo theo, bắt đầu truy đuổi huyền diệu, xem thử ai biến hóa nhiều, bản lĩnh lớn.
Thời gian, thật ra chỉ như trong một sát na. Nhưng cuộc chiến giữa Lục Vân và Lăng Thiên đã xảy ra trăm ngàn lần.
Trong đó, mỗi người một sở trường. Ý Niệm Thần Ba biến ảo rất nhanh, vượt quá Thần Niệm Ba. Nhưng nơi giao chiến lại vô cùng quen thuộc với Thần Niệm Ba, về mặt địa lý chiếm được phần chủ động.
Như vậy, hai người giằng co bất phân, trong lúc tấn công phòng thủ liên tục biến ảo khó lường.
Lục Vân hơi kinh ngạc, ngầm tự phục sự kiên định của Lăng Thiên, nhưng có lòng bất cam. Lăng Thiên trong lòng chấn động kinh hãi vô cùng, ông vốn đầy tin tưởng vào Thần Niệm Ba của Hư Vô Giới Thiên, ai ngờ Lục Vân còn có Ý Niệm Thần Ba cao hơn một tầng đây?
Giao chiến tiếp tục kéo dài. Hai người trong lúc giao tranh không hề nhường nhau một bước. Một người chính là trưởng lão của Cửu Thiên Hư Vô Giới, một người chính là kẻ nghịch trời trong truyền thuyết. Trận chiến này cuối cùng sẽ như thế nào?
Kết quả rất nhanh xuất hiện. Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân cuối cùng đột phá được phòng ngự của Lăng Thiên, tiến vào nơi thâm sâu nhất trong não của ông, sưu tầm bí mật có liên quan đến Hư Vô Giới Thiên.
Thấy vậy, Lăng Thiên thất kinh hồn vía, khi phát hiện được ý đồ của Lục Vân, đột nhiên vỗ một chưởng vào đầu của mình, sóng chấn động to lớn của nó tuôn ào vào trong não khiến cho trước mắt Lục Vân tối sầm lại, Ý Niệm Thần Ba phát xuất liền mất đi liên hệ.
Lúc này, Lục Vân thật ra đã tìm được cửa vào Hư Vô Giới Thiên, nhhưng không kịp tìm được thêm nhiều bí mật liền bị phương thức quái dị của Lăng Thiên cắt đứt. Vì thế, chàng có ít nhiều tiếc nuối, bất quá lại không hề tỏ ra, ngược lại thu hồi ánh mắt, cả thân hình khôi phục lại vẻ bình thường.
Lăng Thiên giận dữ nhìn thẳng tới quát lên:
- Lục Vân thật hèn hạ vô sỉ, không ngờ đánh lén.
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Ta ngươi đối địch, cách nhau vài trượng sao có thể nói ngươi sơ ý được? Người đánh lén trước đó không hề báo trước. Mà hiện nay, ta lại liên tục ở trước mặt ngươi. Đây cũng tính vậy sao?
Lăng Thiên nổi giận rống lên:
- Chớ có xảo biện, sự thật đều rõ, làm sao để cho ngươi được lợi.
Bật cười lạnh lẽo, Lục Vân lên tiếng:
- Lúc này đây ngươi không thấy nói với ta những điều đó là quá ấu trĩ sao?
Lăng Thiên nghe vậy chấn động, vội vàng thu lại tâm thần, hừ lạnh nói:
- LụcVân, bớt nói nhảm, đưa Thiên Uy lệnh ra ta liền tạm thời tha cho ngươi.
Nghe vậy bật cười lớn, Lục Vân nói:
- Thật cuồng vọng, ngươi cho ngươi là ai, so với Thiên Sát còn cuồng vọng hơn chăng? Trận chiến của ta và Thiên Sát trước đây ngươi cũng nhìn thấy rõ. Bây giờ ngươi cho là giao chiến với ta, ngươi có cơ hội sống sót bỏ chạy được chăng?
Lăng Thiên vẻ mặt âm trầm nặng nề, lạnh lẽo nói:
- Điên cuồng và không điên cuồng, ngươi thử qua liền biết liền.
Thân là trưởng lão của Hư Vô Giới Thiên, Lăng Thiên tuy trong lòng biết không ổn, lại cũng không thể không duy trì tôn nghiêm của bản thân.
Lục Vân bật cười kỳ dị, nhỏ nhẹ nói:
- Cũng được, hôm nay để Thiên Kiếm viện vĩnh viễn biến mất không còn tồn tại.
Nói rồi tay phải chầm chậm giơ cao, lòng bàn tay ánh bảy màu lóng lánh.
Lăng Thiên nghe câu nói của Lục Vân, khuôn mặt anh tuấn biến hẳn, dường như có chút cảm xúc, không khỏi cúi đầu nhìn xuống dưới chân, thấy được Kiếm Vô Trần bị Trương Ngạo Tuyết vây chặt trong sơn cốc.
Thở dài u oán, Lăng Thiên trong lòng xoay chuyển, ông bình tĩnh lạnh lùng trở lại, hơi khảo sát liền biết tạm thời không thể liều mạng với Lục Vân, vì thế mở miệng lên tiếng:
- Lục Vân, đừng khoa trương, chỉ cần có ta, Thiên Kiếm viện liền không bị tiêu diệt.
Nói rồi thân thể lắc lên chớp mắt đã không còn hình bóng.
Lục Vân không hề ngăn cản, chỉ phản bác lại:
- Chuyện ta cần làm ngươi há có thể ngăn cản được!
Dứt lời cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống.
Thấy Lục Vân xuất hiện, bốn người Trương Ngạo Tuyết nhanh chóng đón lấy, năm người dừng lại lân cận vùng Kiếm Vô Trần bị vây khốn, nhỏ giọng bàn luận.
Nhìn thấy vẻ mặt bất cam của Kiếm Vô Trần, ánh mắt Lục Vân dâng lên ánh sáng lạnh, nhạt giọng nói:
- Giết hắn như vậy quá tiện nghi rồi.
Trương Ngạo Tuyết hỏi lại:
- Huynh muốn thế nào đây?
Lục Vân giọng hận thù nói:
- Huynh muốn dùng Hóa Hồn đại pháp luyện hóa nguyên thần của hắn, dùng Trấn Hồn phù áp chế sự phản kháng của hắn, khiến hắn chết dần trong sự đau khổ để an ủi những người linh thiêng đã chết vì hắn.
Trương Ngạo Tuyết nặng nề gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Đúng là không thể cho hắn được tiện nghi.
Thương Nguyệt nói:
- Lục Vân, không còn sớm nữa.
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, LụcVân trả lời:
- Đúng thế, thời gian không còn sớm, các muội hãy lùi lại trước đi.

oOo
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:31 pm

Chương 066: Ân oán chung kết
(Kết thúc ân oán)
Trong lưới sáng, Kiếm Vô Trần giận dữ nhìn Lục Vân, ánh mắt lấp lánh lửa, thù hận vô cùng lúc này không hề được che giấu nữa.
Đến trước Kiếm Vô Trần, Lục Vân tay phải phất lên tùy tiện, lưới sáng đó liền tự động biến mất, giữa hai người không hề còn điều gì ngăn trở.
Kiếm Vô Trần rống lên:
- Lục Vân, đời này ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lục Vân nói:
- Ta cũng không bỏ qua cho ngươi! Đến đây, ta biết ngươi còn vài phần sức mạnh, đang chờ đợi đối phó với ta. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, xem thử Hậu Nghệ thần cung của ngươi có giết được ta chăng.
Kiếm Vô Trần giọng hận thù nói:
- Đây là ngươi tự tìm lấy, ngươi hãy chờ đợi mà hối hận.
Nói rồi cũng không nhiều lời, vội vàng bày thế ra, thần cung nhắm thẳng về phía Lục Vân.
Kiếm Vô Trần lúc này sợ nhất chính là Lục Vân đổi ý, bởi vì nếu như Lục Vân không cho hắn cơ hội thi triển Hậu Nghệ thần cung, hắn không hề có chút hy vọng nào đấu lại được Lục Vân, càng đừng nói đến việc ngói đá cùng tan.
Khuôn mặt Lục Vân cười lạnh, hai tay bắt quyết trước ngực, toàn thân ánh bảy màu lấp lánh, khí thế thần thánh mà uy nghiêm phân bố khắp nơi đang nhanh chóng khuếch tán.
Vào thời khắc cuối cùng, Lục Vân thể hiện được sự cao ngạo và độ lượng của mình. Trong tình hình có thể đủ sức dễ dàng thu thập Kiếm Vô Trần, chàng lại cho đối phương một cơ hội phản kích, chàng muốn quang minh chính đại đánh bại địch nhân, cho thiên hạ biết Hậu Nghệ thần cung chàng cũng có thể thắng được.
Nhìn Lục Vân, Bách Linh rất xúc cảm nói:
- Mỗi lúc như vậy, Lục Vân đều có thể biểu hiện được khí thế bá tuyệt thiên hạ của huynh ấy, khiến trời đất đều phải kinh ngạc.
Thương Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Đúng thế, đây là huynh ấy, người mà chúng ta trong lòng rất lo lắng.
Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:
- Thật ra muội không thích nhìn thấy huynh ấy như vậy, muội thích huynh ấy văn vẻ hòa nhã, thích huynh ấy cứ mãi như vậy.
Hải Nữ hơi mơ hồ, hỏi lại:
- Dì Ngạo Tuyết, sư phụ như vậy uy phong, có khí thế, dì vì sao lại không thích vậy?
Trương Ngạo Tuyết nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Mỗi một lần huynh ấy thể hiện ra khí thế kinh trời, thì lúc đó huynh ấy đang đối địch.
Hải Nữ còn chưa nghe rõ được, muốn hỏi nữa lại bị Bách Linh ngăn lại.
- Đừng hỏi nhiều, sau này con lớn sẽ hiểu rõ ràng. Bây giờ hãy xem cho rõ trận chiến cuối cùng này.
Hải Nữ ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn lên không trung, chỉ thấy Kiếm Vô Trần lúc này trong tay mũi tên hư ảo đã đặt vào dây, đang vận sức chờ phát động.
Đối diện, Lục Vân trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng bảy màu, Diệt Thần kiếm dựng đứng xoay tròn, một cột sáng xông lên nối với trời cao, uy thế kinh hoàng phân bố khắp nơi.
- Chịu chết đi, Lục Vân!
Trong tiếng rống điên cuồng, tay phải Kiếm Vô Trần buông ra, mũi tên hủy diệt đó rít lên bay ra, nơi nào nó đến thời gian không gian vặn vẹo, nhanh chóng hấp thu sức mạnh không gian để tăng thêm uy thế của nó.
- Muôn vàn ân oán, một kiếm kết thúc. Lúc bồi thường đã đến rồi!
Một tiếng quát lớn, Diệt Thần kiếm trên đỉnh đầu của Lục Vân bay ra chém xuống, làn kiếm bảy màu của nó đến chỗ nào, bầu trời rung chuyển, mặt đất cuộn sóng, cả thời gian không gian rung chuyển ầm ầm, để lại một vết mây đỏ rực, mãi lâu cũng không tiêu tán.
Giữa không trung, Thần Diệt trảm đấu với một tên tuyệt diệt của Hậu Nghệ thần cung. Hai bên gặp nhau, chớp mắt đã phát nổ, sức mạnh đáng sợ của nó thổi khắp bốn bề, khiến phương viên vài trăm dặm ngập đầy khí tức hủy diệt, núi rộng sông dài không hề may mắn thoát khỏi bị san thành đất bằng.
Thời khắc đó, chín tầng trời rung động, mặt đất lớn rên rỉ, dòng khí bắn đi như sóng ánh sáng huỷ diệt, không những tốc độ rất nhanh mà sức phá hủy rất mạnh, lập tức lưu lại trên mặt đất vài chục vết nứt rất lớn tung hoành qua lại, vết ngắn nhất cũng dài vài dặm.
Ở nơi quan sát, bốn người Bách Linh vẻ mặt kinh hãi, khi đối mặt với dòng khí hủy diệt đó, ai nấy toàn lực chống cự, kết quả vẫn không chống nỗi, cuối cùng Tứ Linh thần thú ra mặt mới hóa giải được luồng sức mạnh đáng sợ đó.
Giữa không trung, hai người giao chiến bị ánh sáng bao trùm, hào quang nhấp nhô dao động, thời không biến hình vặn vẹo, không gì không tả rõ trận chiến kịch liệt và đáng sợ này.
Ngạo nghễ giữa trường, Lục Vân toàn thân ánh bảy màu lấp lánh. Bên ngoài người chàng là một tầng kết giới ánh sáng màu xanh lam khiến cho vài trượng bên trong gió êm sóng lặng không hề có chút rung động nào.
Phía trước, tình hình của Kiếm Vô Trần rõ ràng khác hẳn, thân thể run lên bần bật cho thấy hắn chịu áp lực rất lớn.
Trong tay, thần cung không ngừng lay động. Sau khi bắn ra một mũi tên, hắn đã hao hết chân nguyên cơ hồ nắm không chặt được thần cung, vẻ mặt điên cuồng.
Giữa hai người, làn kiếm phá trời và một tên hủy diệt tiếp tục kích hóa, khuếch tán khu vực ánh sáng hủy diệt rung động bành trướng, chớp mắt đã thôn tính cả hai người, hình thành một khu vực không gian tuyệt diệt to chừng vài chục trượng
Ở trong đó, Lục Vân có phòng ngự của “Hải Tâm quyết”, ngăn cản hoàn toàn sức mạnh hủy diệt, không hề bị bất kỳ thương tổn nào. Kiếm Vô Trần lại không có sức phòng ngự, rơi vào giữa dòng khí hủy diệt.
Đồng thời, Diệt Thần kiếm với làn kiếm siêu cường đó đã chém nát mũi tên ánh sáng hủy diệt chưa được mạnh nhất của Hậu Nghệ thần cung, uy lực còn lại của nó tiếp tục chém xuống, vừa hay đúng vào trên Hậu Nghệ thần cung.
Lúc này, Diệt Thần kiếm hào quang vạn trượng, một luồng khí thế bá tuyệt trời đất khi gặp phải sự phản kháng của Hậu Nghệ thần cung, đột nhiên bộc phát uy lực gấp mười lần, hung hăng áp chế lấy Hậu Nghệ thần cung ở giữa không trung.
Luận về đẳng cấp, Diệt Thần kiếm mạnh hơn Hậu Nghệ thần cung một bực. Luận về thực lực, Lục Vân lúc này đang ở tình trạng đỉnh cao, còn Kiếm Vô Trần sao có thể so sánh được đây?
Như vậy, tổng hợp lại, Diệt Thần kiếm đấu tranh với Hậu Nghệ thần cung, hai bên toàn lực tranh hơn, cuối cùng chỉ thấy một luồng sáng rực rỡ phát ra từ chỗ gặp nhau, rọi chiếu trời đất sáng trắng như tuyết.
Thời khắc đó, một tiếng sấm thánh thót trầm trầm truyền ra, chỉ nghe tiếng rên rỉ như ẩn như hiện, dường như bất cam, lại thương cảm vang vọng theo gió.
Trời đất, lúc đó mơ hồ rung động. Điều này khiến bốn người Bách Linh đang quan sát đều cảm nhận rõ ràng, nhưng lại không biết cụ thể việc gì đã xảy ra.
Giữa không trung, tiếng kêu thảm bất cam vang tới tận trời cao. Đó là tiếng than oán của Kiếm Vô Trần, rõ ràng hàm chứa vẻ phẫn nộ và oán độc.
Ở giữa vầng mây ngũ sắc, hai luồng sáng một xanh một đỏ bắn ra rơi xuống vết nứt sâu, lập tức tạo nên vụ nổ kịch liệt, khiến cho núi đồi rung chuyển gãy đổ.
Giữa không trung, gió lốc điên cuồng đột nhiên ngưng lại lộ ra hình bóng của Lục Vân, chỉ thấy chàng nhìn xuống mặt đất, vẻ mặt phức tạp.
Diệt Thần kiếm tự động bay quanh, tạo nên một vầng mây màu tím nhạt bên ngoài vài trượng, bên trong truyền ra những tiếng kêu thảm thiết, nơi đó chính là nguyên thần của Kiếm Vô Trần.
Thu Diệt Thần kiếm lại, tay phải Lục Vân múa lên hút lấy nguyên thần yếu ớt của Kiếm Vô Trần vào trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn lên tiếng:
- Cả đời chúng ta giao chiến vài lần, ngươi phí nhiều tâm cơ, dùng hết thủ đoạn, nhưng cuối cùng lại chết trong tay của ta, ngươi nhất định rất không cam lòng.
Vầng tím hơi hơi chấn động, phát ra tiếng rống như dã thú:
- Lục Vân, đời này ta giết không được ngươi, kiếp sau ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lục Vân lạnh lùng tàn khốc đáp trả:
- Giữa ngươi và ta, ngoại trừ ân oán cá nhân, hẳn còn có những ân oán khác nữa chứ?
Vầng tím giọng hận thù đáp lại:
- Không sai, ngoại trừ ân oán giữa ta và ngươi, còn có ân oán giữa ta và Duyên Diệt. Ngày đó hắn đoạt mất người mà ta yêu thương, còn tiêu diệt cơ thể huyết nhục của ta, hại ta thiếu chút nữa đã bị hủy diệt. Sau này ta sống trở lại, hợp nhất với Kiếm Vô Trần, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng đáng hận ông trời không có mắt, để ta ngày hôm nay lầm kế, rơi vào trong tay của ngươi.
Lục Vân ánh mắt âm hiểm lạnh lẽo, hừ giọng nói:
- Đây mới là nguyên nhân chính yếu khiến ngươi hủy diệt Dao Trì và không tiếc công sức đối đầu với ta phải không, Hỏa Vân?
Vầng tím biến ảo, Kiếm Vô Trần trả lời:
- Không sai, đều là ta làm, thế nào rồi?
Lục Vân mất nụ cười lạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Rất đơn giản, ta muốn ngươi biến mất vĩnh viễn trên thế gian này.
Nói rồi ánh mắt nhìn sang Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt rồi Bách Linh.
Cảm nhận được ánh mắt của chàng, ba cô dẫn Hải Nữ đến gần bên chàng, bốn người nhìn vào vầng mây tím, ánh mắt đều hơi phức tạp.
Giây lát, Trương Ngạo Tuyết thương cảm lên tiếng:
- Lục Vân, bắt đầu đi. Sư thúc, sư huynh đợi ngày này đã rất lâu rồi.
Lục Vân vẻ mặt phiền muộn, vừa gật đầu nhè nhẹ, vừa phát xuất Hóa Hồn đại pháp. Như vậy, chỉ nghe Kiếm Vô Trần gào thét thảm thiết, không ngừng nhục mạ, âm thanh chói tai truyền khắp bốn phương.
Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, dù sao tu vi của Kiếm Vô Trần cũng đến mức cực hạn của cảnh giới Quy Tiên, nguyên thần hắn dĩ nhiên là bất diệt, không dễ dàng có thể tiêu diệt được.
Đương nhiên, hắn gặp phải Lục Vân cũng là tai kiếp khó thoát, tranh đấu bất quá cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Gió dần dần yếu đi, tiếng kêu thảm khốc cũng dần dần yếu đi.
Lúc này, trên khuôn mặt đau thương của Trương Ngạo Tuyết xuất hiện nụ cười mỉm, nhạt nhẽo nhưng lại toát ra vài phần cảm thương.
Vẻ mặt Thương Nguyệt phức tạp, từ xa xa nhìn lại, một nụ cười khổ dần dần tan biến.
Bách Linh kéo tay Hải Nữ, vẻ mặt bình thản như thường đang chờ đợi giây phút cuối cùng đến, đợi chờ mọi thứ không vui kết thúc đi.
Đột nhiên, Lục Vân quay đầu nhìn về xa xa, ở đó có một hình bóng màu vàng nhạt đang bay đến rất nhanh, chốc lát đã xuất hiện trước mặt mấy người.
Nhìn thấy Diệp Tâm Nghi, vẻ mặt Lục Vân phức tạp, nhỏ giọng nói:
- Cô cũng đã đến rồi.
Diệp Tâm Nghi cay đắng lên tiếng:
- Ta nghe nói ngươi ở đây, phỏng chừng Kiếm Vô Trần sẽ đến, vì thế ta đến đây.
Nói rồi nhìn lòng bàn tay phải của Lục Vân, nghe cẩn tiếng kêu thảm yếu ớt kia.
Bên cạnh, ba người Bách Linh không nói gì, dường như thời khắc này không cần phải nói thêm điều gì.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt thê lương, nghe thấy tiếng kêu thảm của Kiếm Vô Trần, nhớ lại quá khứ trước đây, trong mắt lệ tuôn như suối, vô cùng vô tận đau khổ khó có thể che dấu được.
Giây lát, Diệp Tâm Nghi đột nhiên kích động trở lại, khóc lóc than thở:
- Kiếm Vô Trần, cả đời này ngươi hại ta khổ sở, ngươi chết tử tế được, hẳn phải có báo ứng như vậy.
Dường như nghe được tiếng của Diệp Tâm Nghie, Kiếm Vô Trần chợt ngưng kêu thảm, cố sức hỏi:
- Tâm Nghi, phải … muội … chăng?
Diệp Tâm Nghi giận dữ đáp:
- Câm miệng, không được gọi ta, ngươi là thứ súc sinh!
Thở dài u oán, Kiếm Vô Trần trầm ngâm hồi lâu.
Theo thời gian, tiếng kêu thảm lại vang lên, nhưng kéo dài không lâu, cuối cùng vầng tím tan biến, Kiếm Vô Trần đã biến mất vĩnh viễn trong đau khổ như vậy.
Tiếc nuối không tránh được, cừu hận cũng không tránh được, nhưng ngoại trừ những điều này ra, nơi sâu thẳm linh hồn tà ác của hắn còn lại được gì đây?
Thời khắc đó, Diệp Tâm Nghi thân thể run lên, hơi điên cuồng mắng:
- Tốt, chết rất tốt, cuối cùng ngươi chết rồi, không còn gây ác cho nhân gian nữa rồi.
Lục Vân nhìn nàng, ánh mắt hơi tiếc hận, rõ ràng hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:32 pm

Chương 067: Hóa duyến nhân gian
(Xin cơm nhân gian)
Bách Linh vỗ vỗ vai của Diệp Tâm Nghi, than nhẹ:
- Quên hết mọi thứ đi, cô còn có một khoảng thời gian tốt đẹp.
Diệp Tâm Nghi bật cười khổ to tiếng, vẻ mặt điên cuồng, không cam lòng nhìn lên trời, miệng gào thét giận dữ.
Rất lâu sau, nàng bình tĩnh trở lại, ánh mắt dừng ở Lục Vân, u oán nói:
- Nếu như có gặp được sư phụ của ta, vui lòng báo cho bà biết, đời này ta không còn mặt mũi nào gặp lại lão nhân gia, lại khiến cho lão nhân gia hận ta.
Dứt lời xoay người, dừng lại một chút sau đó bỏ đi xa cùng với nỗi thê lương.
Bách Linh muốn giữ lại nhưng Lục Vân không đáp lại phất tay ngăn trở. Chàng nhẹ giọng than:
- Hãy để cô ta đi, chọn lựa của cô ta cũng không phải không tốt.
Bách Linh thở dài u oán, hơi thương cảm. Thương Nguyệt nói:
- Được rồi, chúng ta cũng phải đi thôi.
Lục Vân nói:
- Không vội, còn có một cố nhân muốn gặp.
Thương Nguyệt không hiểu đang muốn hỏi, Trương Ngạo Tuyết lại nói:
- Nam hải Hàn Ngọc Dương đến rồi.
Dứt lời, cách đó vài trượng lóe lên làn sáng, quả nhiên chính là bóng dáng của Hàn Ngọc Dương.
Liếc nhìn đầu người trong tay của ông, Lục Vân điềm nhiên cất tiếng:
- Cung chủ chuyến này đi không tệ chút nào.
Hàn Ngọc Dương cười nói:
- Điều này phải cảm tạ huynh đài, ta nghe nói huynh đài ở Hoa Sơn, thuận đường đến không ngờ lại vừa vặn gặp được. Nếu không còn không biết tìm kiếm hắn đến năm nào tháng nào.
Bách Linh hỏi:
- Cung chủ hiện nay đã thanh lý môn hộ, tiếp theo còn dự tính làm gì không?
Hàn Ngọc Dương trả lời:
- Lần này đến đây là từ biệt các vị, ngoài ra còn đại diện Đông hải và Bắc hải hỏi thăm. Sau này có thời gian, mời các vị làm khách Nam hải.
Lục Vân nói:
- Đa tạ ý tốt của cung chủ, xin ngài chuyển lời hỏi thăm của chúng ta, sau này lúc nào rảnh rỗi, chúng ta nhất định đi thăm mọi người.
Hàn Ngọc Dương nói:
- Được, các vị bảo trọng, cáo từ.
Nói rồi xoay người quay đi biến mất về phía xa xa.
Đưa mắt tiễn ông đi rồi, Thương Nguyệt nói:
- Được rồi, chúng ta cũng đi thôi.
Nói rồi xoay người, cả năm người và hai con thú loáng lên liền biến mất về phía xa xa.
---------------------------------------
Rời khỏi Hoa Sơn, Lục Vân hoàn toàn không quay lại Trừ Ma liên minh. Điều này khiến cả ba cô đều đoán không được suy nghĩ trong lòng chàng.
Trên đường đi, Hải Nữ hỏi:
- Sư phụ, vừa rồi người giết tên xấu xa kia rồi còn thần cung của hắn đi đâu rồi?
Câu hỏi của Hải Nữ nhất thời nhắc nhở mọi người.
Thương Nguyệt nói:
- Đúng thế, chúng ta nãy giờ đều quên hỏi đến, Hậu Nghệ thần cung ở đâu?
Lục Vân điềm nhiên nói:
- Thần cung bị huynh chém gãy, rơi vào trong hố đất phát nổ, chôn giấu ở trong bùn đất.
Thở dài tiếc nuối, Bách Linh nói:
- Đáng tiếc, thần khí được xếp hàng mạnh thứ hai trong Đại La Chư Thiên Nhị Thập Tứ thần khí lại bị hủy như vậy.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Cũng không đáng tiếc, để nó lại cũng chỉ khiến chúng ta thêm vài phần không quên được hồi ức đau buồn, chi bằng hủy đi tốt hơn để tránh có người dùng nó gây ác.
Lục Vân lên tiếng:
- Đúng thế, cung này đã từng nhiễm máu tươi của Thương Nguyệt, huynh làm sao có thể bỏ qua cho nó.
Nghe vậy, Thương Nguyệt vẻ mặt toát ra nụ cười ngọt ngào, nói khe khẽ:
- Một mũi tên giết người, tắm lửa sống lại, Cửu U gặp mặt, trở về làm người.
Quay đầu, Lục Vân nhìn nàng, giây lát sau, lại nhìn Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt không khỏi toát ra nụ cười mỉm trìu mến.
- Đời này có tình yêu, không cầu chuyện khác nữa. Các muội chính là vật quý báu nhất cả đời này của huynh.
Ba cô mỉm cười thẹn thùng ẩn chứa tình yêu dâng trào, mắt sáng lên kỳ dị.
Hải Nữ mơ hồ, không hiểu hỏi:
- Sư phụ, ba dì thân yêu, các người đang nói chuyện gì vậy?
Lục Vân cười nói:
- Không có gì, sau này con lớn lên sẽ biết thôi. Được rồi, đi thôi.
Đi theo Lục Vân, Bách Linh hỏi:
- Chúng ta bây giờ đi nơi nào?
Lục Vân cười cười, hơi thần bí đáp:
- Đừng hỏi nhiều, đi sẽ biết thôi.
Nói rồi dẫn bốn người đi về phía Tây, không bao lâu đã tiến vào trong Tây Thục.
Nhìn về phía trước, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Lục Vân, huynh định quay về nơi xưa Dịch viên để thăm chưởng giáo sư bá và …
Nhè nhẹ lắc đầu, Lục Vân đáp:
- Không phải, muội đoán sai rồi. Bây giờ trời không còn sớm, chúng ta tìm nơi ăn cơm trưa thôi.
Trương Ngạo Tuyết sửng người, trời đã đúng ngọ, quả thật là giờ ăn cơm trưa, nhưng vì sao cảm thấy trong câu nói của Lục Vân ẩn chứa ý tứ khác đây?
Nghiêng đầu, Trương Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt, Bách Linh, phát hiện hai người này cũng không hiểu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Lục Vân dường như biết ba người nghĩ gì, nhưng lại hoàn toàn không nói ra, ngược lại còn nhẹ nhàng từ tầng mây hạ xuống vào trong một sơn cốc yên tĩnh.
Nơi này ở trong Tây Thục, bốn bề núi non trùng điệp, đỉnh núi nhấp nhô liên miên không ngừng kéo dài đến vài trăm dặm.
Hân hoan thưởng thức hoa cỏ phụ cận, Lục Vân điềm nhiên nói:
- Cả ngày bay tới bay lui, rất nhớ lại dĩ vãng. Hôm nay chúng ta đi bộ chầm chậm qua núi rừng để thưởng thức mùi vị này một chút.
Thương Nguyệt cười nhẹ nói:
- Được, rất lâu chưa từng thoải mái. Cứ thế thản nhiên đối mặt với thiên nhiên.
Trương Ngạo Tuyết nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Nhớ lại ngày trước đến Thái Huyền sơn, Huyền Ngọc sư bá liền dẫn đồ đệ chúng ta đi bộ. Cảm giác đó đến nay còn nhớ như mới trong đầu.
Vỗ vỗ vai Trương Ngạo Tuyết, Bách Linh nói:
- Mọi thứ không thoải mái trước đây hãy để trôi vào quên lãng. Bây giờ chúng ta hẳn mở lòng vui vẻ tận hưởng phong cảnh nơi này thôi.
Nghe vậy, Trương Ngạo Tuyết thôi đau buồn, gật đầu nói:
- Tỷ nói rất đúng, hẳn phải cao hứng lắm. Đi thôi.
Nói rồi chầm chậm bước đi, thân hình phiêu dật trong gió lắc lư.
Nhìn thấy hình bóng trắng như tuyết đó, Lục Vân vẻ mặt hơi mỉm cười, kéo tay Bách Linh và Thương Nguyệt, thân hình lóe lên đến sóng vai cùng Trương Ngạo Tuyết chầm chậm đi qua núi đồi đồng ruộng.
Hải Nữ trên đường cười duyên, thân thể gầy nhỏ lúc Đông lúc Tây, hệt như một con chim nhỏ vui vẻ, ca xướng nhẹ nhàng bên Lục Vân và ba cô.
Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà bị Hải Nữ giữ chặt. Cả hai con thú đều rất thích nó, cũng không để lòng hành động của nó, đi theo nó chơi đùa trên đường.
Chậm bước trên sườn núi, Lục Vân khuôn mặt tươi cười ôn nhu nho nhã, nhất cử nhất động đều lịch sự có lễ, hoàn toàn trở về hình dáng hai năm trước.
Thời khắc đó, ba người đều phát hiện sự khác thường của chàng, nhưng không ai nói rõ ra, ngược lại còn cẩn thận thưởng thức mùi vị khí nho nhã toát ra từ người Lục Vân, lĩnh hội phong độ khiêm nhu quân tử chàng giấu sâu kín lâu nay.
Trên đường đi, Lục Vân giữ nguyên nụ cười mỉm, giọng hơi khôi hài khiến ba người cảm thấy một loại cảm giác hoàn toàn mới, phảng phất đổi thành một người khác, không còn là kẻ nghịch trời vang danh trong Tu Chân giới.
Cảm giác mới lạ làm người ta kinh ngạc, may là cả ba cô đều là người thông minh, tuy phát hiện kỳ quái nhưng lại không hề mở miệng, chỉ âm thầm phỏng đoán.
Thời gian vội vã trôi qua. Khi Lục Vân dẫn bốn người vượt qua một cái ao trên núi, trước mắt liền xuất hiện một thôn xóm nhỏ, khói nhàn nhạt đang lay động giữa không trung.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Vân cười nhẹ nói:
- Có đói bụng không, chúng ta tìm nơi ăn chút gì.
Thấy chàng mở miệng, Thương Nguyệt không khỏi trêu chàng:
- Lục Vân huynh có dự tính đi hóa duyên sao?
Lục Vân cười ha hả đáp:
- Huynh tuy không phải người xuất gia nhưng muốn xin ăn một chút cũng không thành vấn đề.
Hé miệng cười, Bách Linh mắng:
- Nói xàm, hóa cái gì mà duyên, chúng ta nhất định không cho huynh xuất gia làm hòa thượng.
Lục Vân nhìn ba cô, cười nói:
- Huynh còn chưa ngốc, sao có thể bỏ đi làm hòa thượng mà không tiếc gì được.
Cách vài trượng, Hải Nữ nghe đến hòa thượng, vội nói theo:
- Sư phụ, hòa thượng đều là người tóc không dài, khó coi lắm, người không được như vậy đâu.
Lục Vân cười trả lời:
- Yên tâm, sư phụ lục căn còn chưa hết, tình duyên vẫn còn, không làm được hòa thượng đâu.
Trương Ngạo Tuyết lườm chàng một cái, nũng nịu nói:
- Không lựa lời gì cả, Hải Nữ mới vài tuổi, trước mặt nó lại nói hươu nói vượn, muốn dạy hư nó sao, chúng ta nhất định không tha cho huynh.
Lục Vân bật cười ha hả, nói sang chuyện khác:
- Không nói những chuyện đó nữa, huynh dẫn các muội đi ăn một bữa ngon.
Trương Ngạo Tuyết không hiểu, nhìn thôn núi nhỏ phía trước, cất tiếng hỏi:
- Nơi này toàn dân chúng thuần phác, huynh lại chưa qua đây, làm sao biết được nơi này có chỗ ăn ngon?
Lục Vân cười đáp:
- Thiên cơ không thể tiết lộ, nói ra sẽ không còn linh nữa. Đi thôi.
Dứt lời bóng người loáng lên đã tiến về phía trước vài trượng, kéo tay Hải Nữ đi trước dẫn đường.
Ba cô đi sau vài trượng, nhìn theo bóng của Lục Vân, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái nhưng lại đoán không ra được Lục Vân đang làm trò gì.
- Lục Vân trong lòng có chuyện, các muội có thấy vậy không?
Bách Linh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
Thương Nguyệt đáp:
- Đúng thế, trong lòng huynh ấy có chuyện, hơn nữa còn phải là chuyện rất vui, nhưng không biết vì sao huynh ấy lại cố ý che giấu?
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Hay có lẽ huynh ấy muốn khiến chúng ta có một bất ngờ rất vui.
Bách Linh cau mày nói:
- Từ lúc bắt đầu ở Hải vực, chúng ta không rời huynh ấy nửa bước, có chuyện gì chúng ta lại không biết đây?
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu đáp:
- Muội cũng đoán không ra, hay là từ từ xem thế nào.
Thương Nguyệt nói:
- Thật ra chúng ta không phải nghĩ nhiều, thời cơ đến huynh ấy tự nhiên sẽ nói ra thôi.
Bách Linh và Ngạo Tuyết thấy cũng đúng, không bàn luận nữa, vội vàng đi theo Thương Nguyệt.
Nhìn cảnh tượng bốn bề, vẻ mặt Lục Vân hơi hơi khác thường, cao hứng không nói ra hay là lo lắng, tóm lại ánh mắt kích động giấu kín.
Lúc này, trời đã chính ngọ, phần lớn dân chúng đều đang ở nhà ăn cơm, trong thôn núi người đi đường rất ít.
Thấy vậy, Hải Nữ cảm thấy mới lạ, không khỏi nhìn Đông rồi nhìn Tây, Lục Vân thì không nói một lời, cuối cùng đến bên sườn núi, ở đó có một dãy phòng ốc đơn giản u nhã, cảnh tượng rất tốt.
Trên nóc nhà, khói nhạt thổi ra, khói xanh nhàn nhạt như một con rồng ảo cứ lắc lư lên thẳng giữa bầu trời. Ngoài cửa là một sân không lớn, bốn bề có một số cọc gỗ thẳng đứng treo ít rau cỏ, một số loại vật ngũ cốc, còn có một cái chuông gió treo ở trụ đầu tường, đang lắc lư trong gió phát ra những âm thanh thánh thót.
Đứng yên trước sân chừng ba trượng, Lục Vân quan sát cẩn thận tình hình trước mắt. Mọi thứ đều như ngày đó, tuy hơi có chút biến đổi nhưng chuông gió kia lại quen thuộc như cũ, bụi bặm nhàn nhạt mô tả những phong sương nó đã trải qua không ít.
Đứng bên cạnh Lục Vân, Hải Nữ ánh mắt nhìn ở chuông gió, cười duyên dáng nói:
- Sư phụ, vật đó thật thích, sau này Hải Nữ cũng muốn treo một cái ở nhà ở.
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:32 pm

Chương 068: Lục Vân hồi gia
(Lục Vân về nhà)
Lục Vân không hề đáp lại nhưng vẻ mặt lại lộ ra nụ cười, ánh mắt lấp lánh vẻ hoài niệm. Bách Linh, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết đến bên Lục Vân, thấy chàng đứng yên lặng lẽ, trong lòng biết đã đến nơi tìm, không khỏi đưa mắt đánh giá vài lần.
Ban đầu, những phòng ốc sắp xếp hoàn toàn không khiến ba cô để ý, dù sao nó cũng rất tầm thường. Nhưng giây lát sau, Trương Ngạo Tuyết phát hiện chỗ khác thường, hô nhẹ một tiếng:
- Nơi này quái dị, bốn bề không ngờ có trận pháp bảo hộ.
Bách Linh và Thương Nguyệt nghe vậy, quan sát cẩn thận, quả nhiên thấy sáu cột trụ đá lập thành một hình sáu cạnh, mỗi cột đá bên trong đều có linh khí mạnh mẽ tụ hoài không tan.
Hơi kinh ngạc, Thương Nguyệt nói:
- Trận này uy lực không kém, xem ra người bố trí trận tu vi không bình thường.
Bách Linh cau mày nói:
- Linh khí trong sáu cột đá này có phần kỳ quái, có cảm giác quen biết.
Trương Ngạo Tuyết cũng cất lời:
- Muội cũng cảm thấy vậy nhưng nhất thời không nói rõ được. Lục Vân, huynh dừng lại ở đây có phải bởi vì phát hiện này không?
Lục Vân không đáp, vẻ mặt kỳ quái khiến ba cô đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào chàng.
Phát hiện được tâm tình của ba cô, Lục Vân cười cười nhỏ nhẹ nói:
- Huynh nói dẫn các muội đi tìm món ngon, vì sao các muội đều quên hết rồi?
Bách Linh kinh ngạc đáp:
- Huynh đi đến đây vì tìm món ăn? Không phải vì trận pháp này?
Lục Vân bật cười cao thâm khó lường:
- Sao rồi, tưởng huynh đang nói đùa sao?
Bách Linh đáp:
- Không phải, nhưng bọn muội không hiểu rõ được, huynh dẫn chúng ta đến nơi này thật ra muốn tỏ rõ điều gì đây?
Nhìn ba cô, Lục Vân bật cười thần bí, sau đó đưa tay vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, nhỏ nhẹ dặn dò:
- Hải Nữ, con đi vào trong nhà đi, nhớ phải có lễ phép, nói là Lục Vân đã trở về, đến lúc đó cam đoan sẽ có đồ ăn ngon.
Hải Nữ không chút nghi ngờ, cười duyên nói:
- Phải vậy không? Thế thì tốt, con đi vào trong đó đây.
Nói rồi liền chạy thẳng vào trong nhà.
Mắt thấy Hải Nữ rời đi, khuôn mặt Lục Vân thôi cười, nhỏ nhẹ nói:
- Các muội không phải cảm thấy linh khí trong trận pháp này rất quen thuộc sao? Thật ra các muội phân tích cẩn thận sẽ phát hiện được, nó với khí tức trên người huynh vô cùng tương tự.
Nghe vậy, cả ba cô thất kinh, ngạc nhiên nhìn Lục Vân, suy nghĩ lời của chàng. Rất nhanh, Thương Nguyệt nghĩ đến một chuyện, cất tiếng hỏi:
- Lục Vân, ý huynh nói là trận pháp này do huynh lập ra phải không?
Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt phức tạp, nhỏ nhẹ nói:
- Lục Vân, đây là nhà của huynh phải không?
Lời này phát ra, Bách Linh và Thương Nguyệt nhịn không được hô lên một tiếng kinh ngạc, ai nấy nhìn Lục Vân, trong mắt có mấy phần u oán.
Lục Vân hỏi lại:
- Vì sao lại thấy được vậy?
Trương Ngạo Tuyết nhỏ nhẹ đáp:
- Không phải huynh sai Hải Nữ vào truyền lời nói là Lục Vân trở về rồi sao? Trở về, đây không phải thể hiện trước đây huynh đã từng ở nơi này, có đúng không?
Lục Vân bật cười nhẹ, tán thưởng:
- Vẫn là Ngạo Tuyết thông minh, đoán ra được trước hết.
Bách Linh múa quyền đánh Lục Vân, mắng:
- Huynh à, thật là khoái chọc người ta, quay về nhà cũng không nói cho bọn muội rõ, hại cho bọn muội không có chuẩn bị tâm lý trước, ngay cả lễ vật cũng không có được.
Thương Nguyệt vẻ mặt đỏ lên, nhỏ nhẹ nói:
- Cố ý khiến bọn muội xấu mặt, huynh quả thật là … còn cười nữa.
Lục Vân nói:
- Các muội chính là lễ vật tốt nhất huynh mang về cho cha mẹ, tin chắc bọn họ thấy các muội rồi nhất định sẽ vô cùng hài lòng.
Ba cô trừng chàng, sau đó cúi đầu không nói, im lặng đứng bên cạnh chàng.
Lúc này, trong nhà truyền ra tiếng bước chân vội vã, chỉ thấy một đôi trung niên nam nữ anh tuấn xinh đẹp xông ra ngoài, vừa kích động gọi Vân nhi, vừa chạy thẳng tới đó.
Thấy vậy, Lục Vân vẻ mặt hơi động đậy, nhanh chóng bước tới hai bước, vừa ôm hai người vào lòng, miệng kêu cha mẹ. Sau hai năm, thân nhân gặp lại, tình cảm dâng trào đó không bút mực nào có thể diễn tả được.
Ngoài cửa, Hải Nữ nhìn thấy cảnh này, lẩm bẩm thì thầm:
- Té ra sư phụ về nhà rồi, Hải Nữ cũng nhớ đến cha mẹ.
Giữa sân, Lục mẫu Trương Hoa Phượng ôm chặt lấy Lục Vân khóc lóc nói:
- Vân nhi, hai năm rồi, mẹ nhớ con lắm, con sống có tốt không, có khổ sở gì không?
Lục Văn Vũ ánh mắt đầy lệ, kích động nói:
- Vân nhi, con không việc gì là tốt rồi, không việc gì là tốt rồi, ta và mẹ con cứ mãi lo nghĩ cho con.
Lục Vân hơi cảm động, tình thân rất nhiều khiến chàng trước giờ chưa khóc cũng phải rơi lệ.
- Cha, mẹ, Vân nhi rất an lành, cha mẹ không cần phải lo lắng cho con, không phải con rất khỏe mạnh đây sao?
Cẩn thận nhìn chàng, Trương Hoa Phượng vẻ mặt nở nụ cười vui mừng, gạt nước mắt nói:
- Hoàn hảo, không ốm, so với ngày trước bỏ đi không thay đổi.
Lục Vân Vũ nhìn con, phụ họa:
- Đúng thế, không thay đổi gì, bất quá có vẻ thành thuộc lắm.
Nói xong lơ đãng đưa mắt đi liền phát hiện có ba cô, vội vàng kéo Trương Hoa Phượng nói:
- Phu nhân, còn có khách ở đây, nhanh gặp khách.
Trương Hoa Phượng thật ra vừa khỏi cửa đã thấy rồi, nhưng nhất thời kích động quên đi nhiều thứ, lúc này nghe chồng nhắc nhở, mới đột nhiên tỉnh ngộ, cười mắng:
- Mẹ thật hồ đồ quá, ngay cả khách cũng quên chào hỏi.
Nói rồi buông Lục Vân đi thẳng đến ba cô, miệng bà cười cười nói:
- Ba vị cô nương đừng cười, mời vào trong nhà ngồi.
Ba cô vẻ mặt đỏ bừng, trong lòng rất khẩn trương, hành lễ hoảng loạn nói:
- Con dâu ra mắt mẹ chồng.
Lời này hơi đột ngột, bất quá ba cô đều hiểu rõ, Lục Vân nếu muốn dẫn bọn họ về nhà, hẳn tất nhiên muốn làm rõ thân phận, vì thế ba cô ngầm cho là tốt, dùng thân phận con dâu ra mắt.
Trương Hoa Phượng chợt dừng bước, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Lục Vân lại nghe chàng nói:
- Mẹ, bọn họ đều là con dâu của mẹ, mẹ không phải thấy tốt chăng?
Trương Hoa Phượng đột nhiên bừng tỉnh, cười mắng:
- Nói bậy, mẹ đã sớm muốn bồng cháu, tự nhiên muốn nhìn cho rõ.
Nói rồi đưa tay đỡ ba cô, cẩn thận đánh giá.
Vừa mới thấy, Trương Hoa Phượng không khỏi kêu lên kinh ngạc:
- A! Được! Được! Được! Ba con ai mẹ cũng đều thích hết, con ta thật sự là diễm phúc lớn bằng trời rồi.
Nói rồi không nhịn được cười rung người, rõ ràng ba con dâu khiến bà rất vừa ý.
Lục Văn Vũ đưa mắt nhìn ba cô, vẻ mặt bình tĩnh cũng toát ra nét kinh hãi, vỗ vai Lục Vân nói:
- Vân nhi, con quả thật có mắt, hãy trân trọng cho tốt.
Lục Vân cười nói:
- Đa tạ cha đã khích lệ, Vân nhi sẽ rất quý trọng.
Hải Nữ lúc này chạy đến bên Lục Vân, duyên dáng nói:
- Sư phụ, người không phải nói có đồ ăn ngon sao, Hải Nữ đã đói bụng rồi.
Lục Vân cười nói:
- Đừng gấp, đợi một lúc liền có thể ăn cơm rồi.
Trương Hoa Phượng nghe vậy, đang vui mừng bừng tỉnh, lớn giọng nói:
- Đừng gấp, để ta lập tức chuẩn bị đồ ăn ngon, hôm nay chúng ta phải ăn mừng cho thật lớn một chút.
Nói rồi kéo tay ba cô, cười không khép miệng đi vào trong nhà.
Lục Văn Vũ kéo con trai cười nói:
- Hai năm qua, mẹ con hôm năm chính là ngày vui mừng nhất.
Lục Vân nói:
- Đúng thế, Vân nhi dẫn ba cô con dâu thiên hạ vô song về, mẹ tự nhiên cao hứng rồi.
Lục Vân Vũ nói:
- Cha cũng cao hứng và kiêu ngạo vì con.
Trong nhà, cha con Lục Vân ngồi bên bàn, nhàn rỗi nói chuyện. Hải Nữ không ngồi yên được, nhảy nhót lung tung trong nhà, một lúc ở phòng bếp, một lúc ở nhà chính, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười duyên.
Trong bếp, ba cô dần dần bình tĩnh lại, phụ giúp Trương Hoa Phượng lúc nói lúc cười khiến bà vui như ở trên thiên đàng. Ba cô con dâu này đều hệt như tiên nữ, khí chất phi phàm, nữ nhân bình thường hoàn toàn không so sánh được, làm sao không khiến Trương Hoa Phượng vui mừng đây chứ?
Giây lát sau, thức ăn đã chuẩn bị xong, người một nhà ngồi với nhau, vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Trên bàn tiệc, cử chỉ ba cô ưu nhã, khiến cha mẹ Lục Vân vui mừng rất sâu sắc. Hải Nữ tinh nghịch đáng yêu, chọc cho mọi người cười lớn, tăng thêm không khí cho căn nhà.
Lục Vân vẻ mặt cứ cười mỉm, nhất định không nói đến chuyện nhân gian, ngược lại còn hỏi những chuyện xưa trong thôn núi, hoàn toàn hòa nhập vào trong nhà.
Cơm trưa xong, mọi người ăn ngon mặt mày hớn hở. Dọn bàn xong, Lục mẫu Trương Hoa Phượng hỏi:
- Vân nhi, lần này quay về không đi nữa chứ?
Lục Vân cười đáp:
- Vân nhi còn có chuyện chưa xong, tạm thời không thể ở lâu bên cạnh, bất quá mấy người Ngạo Tuyết và Hải Nữ có thể ở lại mấy ngày.
Trương Hoa Phượng nghe vậy thất vọng, nhưng nghe ba cô Ngạo Tuyết muốn ở lại, lập tức tươi cười cao hứng nói:
- Thế thì tốt, mẹ nhìn thấy các con dâu thêm lâu, nói chuyện với các con.
Bên cạnh, Lục Văn Vũ hỏi:
- Vân nhi, con thì sao? Không ở nhà thêm vài ngày sao?
Lục Vân lắc đầu nói:
- Vân nhi còn có chuyện quan trọng không thể chậm trễ, vì thế phải đi làm.
Gật đầu hiểu rõ, Lục Văn Vũ lên tiếng:
- Đại sự quan trọng, cha cũng không giữ con lại, đợi tương lai mọi chuyện kết thúc rồi con mới quay về cũng không muộn.
Lục Vân nói:
- Cha yên tâm, ngày đó sẽ không lâu lắm đâu.
Nói rồi đứng lên rời khỏi nhà, một mình đứng ở trong sân, nhìn về phía núi non xa xa.
Nhẹ đi đến bên Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết hỏi:
- Huynh đang muốn đi gặp sư phụ huynh sao?
Lục Vân nghiêng đầu nhìn nàng, cười nhẹ nói:
- Không hẳn chỉ là như vậy.
Trương Ngạo Tuyết ánh mắt hơi mơ hồ, nhỏ nhẹ nói:
- Phải vậy chăng? Vì sao không nói rõ với bọn muội vậy?
Lục Vân ngưng cười, hơi nặng nề nói:
- Đó là con đường huynh nhất định phải đi, ai cũng không giúp được gì. Còn chuyện sao không nói nguyên nhân cho các muội, chính là không muốn các muội thắc mắc.
Trương Ngạo Tuyết gật nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Muội hiểu rõ rồi, nhưng vì sao huynh lại lo lắng như vậy?
Lục Vân nhìn nàng, than nhẹ:
- Mỗi bước đi trên đường của huynh đều ngập đầy hung hiểm, càng về cuối càng đáng sợ. Lần này chính là lúc quan trọng nhất trong đời của huynh, đáng tiếc huynh lại không nhìn ra được.
Bật cười thản nhiên, Trương Ngạo Tuyết nắm lấy tay chàng, kiên định nói:
- Không cần phải sợ, các muội tin tưởng huynh nhất định sẽ chiến thắng mọi thứ!
Cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nàng, Lục Vân lập tức cảm thấy mở rộng tâm hồn, toàn thân ngập đầy vẻ tự tin.
- Được, vì các muội, cho dù khốn nạn thế nào, huynh cũng đều phải đánh ngã được nó!
Trương Ngạo Tuyết cười cười, quay đầu nhìn lại cửa, chỉ thấy mọi người đều đang mỉm cười, đang nhìn về hai người. Thời khắc đó, tiếng lòng không lời hóa thành nụ cười hiểu ý, mọi người đều cười tươi như hoa.
Buổi chiều, Lục Vân ở nhà tiếp đãi cha mẹ và ba cô một khoảng thời gian tốt đẹp, sau đó liền lên tiếng muốn đi.
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:33 pm

Chương 069: Sư phụ sư nương
Lúc chia tay, Lục Vân đưa “Thiên Uy lệnh” cho Trương Ngạo Tuyết bảo quản, sau đó kêu Hải Nữ đến bên cạnh, đưa “Như Ý hoàn” của Thiên Địa môn chủ ra đeo vào cổ nó, dặn dò:
- Vật này không được rời ra, con phải bảo quản cho thật tốt.
Hải Nữ vuốt ve vòng ngọc, hỏi lại:
- Sư phụ, vòng ngọc này kỳ diệu, mang trên người rất thoải mái, nó tên là gì vậy?
Lục Vân trả lời:
- Vật này tên là Như Ý hoàn, chính là bảo vật quý giá trong trời đất, chính là lễ vật sư phụ cho con, nhất định không thể làm hư hao được, biết không?
Hải Nữ cười duyên:
- Sư phụ yên tâm, lễ vật người cho Hải Nữ, con nhất định sẽ giữ kỹ.
Mỉm cười gật đầu, Lục vân liếc cha mẹ và ba cô, cười nói:
- Đừng lo lắng, con sẽ quay về rất nhanh thôi.
Nói rồi lóe lên biến mất, rõ ràng không muốn đối mặt với đau thương.
******
Thương Phong lĩnh, một nơi Lục Vân quen thuộc, chàng học nghề ở đây mười hai năm, có quá nhiều hồi ức và dĩ vãng.
Hiện nay, lại quay lại nơi này, một chút hoài niệm và cảm xúc, không khỏi toát ra trên khuôn mặt.
Bật cười nhè nhẹ, Lục Vân thôi cảm xúc, cung kính hành lễ với động núi đen ngòm, sau đó mở miệng lên tiếng:
- Sư phụ, Vân nhi quay về, người cũng không muốn ra gặp mặt chăng?
Cửa động lóe lên bóng người, một nam tử áo đen anh tuấn âm thầm hiện ra, ánh mắt kỳ dị nhìn Lục Vân, khóe miệng nhếch lên nụ cười vài phần thần bí.
Lục Vân nhìn ông, ánh mắt lấp lánh, cười ha hả nói:
- Sư phụ ngày đó thu con làm đồ nhi, không phải đã nhìn thấy con sau này lớn lên nhất định rất tuấn tú chăng?
Người đàn ông áo đen lên tiếng:
- Nói lung tung, vi sư nếu quan trọng vẻ ngoài như vậy sao vẫn giữ khuôn mặt già lão xấu xí với người khác.
Lục Vân cười ha hả nói:
- Sư phụ trước đây ở một mình, lại quen biếng nhác, tự nhiên sẽ không để ý đến bề ngoài. Tình hình hiện nay không giống vậy, sư phụ làm sao không chú trọng đến hình thức được?
Trừng Lục Vân, người đàn ông áo đen Duyên Diệt cười mắng:
- Miệng lưỡi trơn tuột, không lớn không nhỏ, con sao biết sư phụ trước đây chỉ một mình đây?
Lục Vân sửng sờ, sau đó cười nói:
- Té ra sư phụ trước đây vẫn giấu mình trong vỏ.
Duyên Diệt cười nhẹ đáp:
- Thế nào, không được sao?
Lục Vân đáp:
- Được, đương nhiên được, nhưng đồ nhi rất hiếu kỳ, chuyện này nhiều năm rồi không được gặp sư nương, sư phụ không muốn thỉnh ra cho đồ nhi gặp mặt một lượt à?
Duyên Diệt mắng:
- Tiểu tử thúi, ra ngoài hai năm không học chuyện tốt, ngược lại học chuyện xấu không ít.
Lục Vân cười ha hả nói:
- Chuyện tốt đều học ở sư phụ, người ta ở ngoài đều là người xấu, tự nhiên không học được chuyện tốt nào.
Duyên Diệt nói:
- Bớt vuốt mông ngựa đi, vi sư không thích chuyện này. Con lần này quay về, không phải chỉ đơn giản muốn đến gặp ta sao?
Lục Vân cười đáp:
- Sư phụ quả thật thông minh, đồ nhi lần này quay về chỉ thuận đường thăm viếng lão nhân gia, chủ yếu còn muốn được gặp sư nương!
Duyên Diệt vẻ mặt biến hẳn, mắng:
- Tiểu tử thúi lòng vòng … thích bày trò với ta, ngươi không phải là da đang ngứa đấy chứ?
Lục Vân lớn giọng nói:
- Oan uổng quá, đồ nhi toàn là nói những câu thật, sao dám đùa cợt với sư phụ đây.
- Bớt đến đi, ngươi còn chưa nói chuyện chính.
Trừng Lục Vân, Duyên Diệt hoàn toàn không lầm mưu.
Thôi cười, Lục Vân nói:
- Lần này quay về là gặp sư phụ và cha mẹ, hai là nói với sư nương một câu, thứ ba chính là có chút chuyện riêng muốn làm.
Duyên Diệt nghe vậy vẻ mặt bình thản, dường như sớm đã biết hết mọi thứ, giọng nói không dao động nói:
- Chuyện dĩ vãng của con vi sư đều biết rồi, tình hình gần đây thế nào?
Lục Vân nói:
- Tình hình thiên hạ sư phụ nhất định biết rõ, Vân nhi cũng không nói nhiều. Trước khi đến đây, con đã gặp Kiếm Vô Trần, hắn và Hỏa Vân hợp nhất với nhau, nhiều lần đối đầu với Vân nhi, bây giờ con đã tiêu diệt hắn rồi, Hậu Nghệ thần cung cũng đã bị chém gãy. Hiện nay, Vân nhi còn phải đối mặt với Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng và Hư Vô Giới Thiên, tình thế rất nghiêm trọng, tiền đồ rất gian nan hiểm ác.
Duyên Diệt vẻ mặt hơi biến, trầm ngâm nói:
- Định mệnh sắp sẵn, hắn cuối cùng đã trốn không được. Cứ làm, con đường thuộc về con ai cũng không thể thay đổi được.
Lục Vân nói:
- Vân nhi hiểu rõ, sư phụ yên tâm. Được rồi, cho sư phụ biết một chuyện, Vân nhi thu được một đồ đệ.
Duyên Diệt ánh mắt hơi kinh ngạc mắng:
- Bản thân còn chưa lớn lại bắt đầu thu đồ đệ.
Lục Vân cười ha hả nói:
- Sư phụ đừng mắng, đồ nhi con thu này không hề đơn giản, nó đến từ Hải vực, đã từng nuốt Thất Hải long châu, tuy chỉ mới ba tuổi nhưng tu vi đã mạnh đến cảnh giới Quy Tiên.
Duyên Diệt đáp:
- Chỉ được cái chọn thứ đã có sẵn thì hay ho gì.
Lục Vân cười ngượng ngùng phản bác lại:
- Sư phụ ngày đó thu con làm đồ đệ không phải cũng tình hình như vậy sao?
Duyên Diệt cười mắng:
- Nói hươu nói vượn, con dám cho sư phụ giống con?
Lục Vân cười đáp:
- Sư phụ người không giống con, chính là Vân nhi giống người.
Duyên Diệt trừng chàng, sau đó nhịn không được bật cười.
- Được, không nói đùa nữa, để ta bảo Bích Vân ra đây, con có chuyện gì muốn nói với cô ấy thì nói.
Nói rồi hình bóng lóe lên liền biến mất không còn thấy.
Giây lát, trước cửa động hào quang hiện ra, Duyên Diệt và một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đột nhiên xuất hiện.
Nhìn người phụ nữ đó một lúc, Lục Vân trong lòng phải thầm khen sư phụ quả có mắt, chủ nhân Dao Trì này còn hơn Dao Trì thánh nữ một bậc.
Cung kính hành lễ, Lục Vân lên tiếng:
- Vân nhi ra mắt sư nương.
Bích Vân vẻ mặt hơi đỏ, nhỏ nhẹ đáp:
- Không cần đa lễ, mau đứng lên.
Lục Vân nói:
- Tạ ơn sư nương.
Bích Vân hơi xấu hổ, khẽ thở dài lên tiếng:
- Nói ra, ngày đó ta đã khiến con thêm không ít phiền toái.
Lục Vân đáp:
- Sư nương đừng để ý, đó là những chuyện hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến con, ngược lại còn cho con nhiều cơ hội rèn luyện.
Bích Vân cười nhẹ, than thở:
- Con không để ý ta cũng an lòng. Nghe sư phụ con nói con có chuyện muốn nói với ta, có phải liên quan đến Tâm Nghi không?
Lục Vân đáp:
- Đúng vậy, cô ấy có mấy lời muốn nhờ con chuyển đến sư nương.
Bích Vân thở dài u oán, hỏi lại:
- Có câu gì, nó có khỏe không?
Lục Vân đáp:
- Cô ấy rất xấu hổ về chuyện của Dao Trì, không còn mặt mũi nào gặp người, vì thế nhờ con chuyển lời giúp. Hiện nay, cô ấy một mình bỏ đi, có thể tìm một nơi an tĩnh để điều chỉnh tâm tình trước, người đừng lo lắng.
Bích Vân nói:
- Chuyện này thật ra phải trách ta, nếu ngày đó ta không đáp ứng yêu cầu của Thiên Kiếm khách, phái nó tiến vào trong nhân gian thì sẽ không có những chuyện này.
Lục Vân điềm nhiên trả lời:
- Không có quá khứ thì làm sao hiện tại đến được đây?
Bích Vân sửng sốt, sau đó tỉnh ngộ, gật đầu nói:
- Đúng thế, có lẽ đây chính là vận mệnh chăng.
Nói rồi không khỏi dời mắt sang nhìn Duyên Diệt.
Duyên Diệt mỉm cười, lên tiếng:
- Quá khứ hãy đã cho nó qua đi, nắm chắc hiện tại mới là trọng yếu. Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, Lục Vân còn có chuyện cần làm, nếu nàng không còn gì hãy về trước, ta còn mấy câu phải nói với Lục Vân.
Bích Vân dạ một tiếng, nghiêng đầu nói với Lục Vân:
- Tâm Nghi là một đứa trẻ đáng thương, không thân không thích, từ nhỏ đến lớn sống ở Dao Trì. Hiện nay, nó một mình lưu lạc bên ngoài, trong lòng nhất định vô cùng đau khổ, ta rất lo lắng. Con nếu như gặp lại nó, nhớ thay mặt ta khuyên bảo nó, nói sư nương hoàn toàn không trách nó, hy vọng nó có thể trở về.
Lục Vân đáp lời:
- Sư nương người yên tâm, lần gặp tới con nhất định sẽ dẫn cô ấy về cho sư nương.
Cười cười, Bích Vân nói:
- Như vậy thì ta an tâm rồi.
Nói rồi xoay người lơ lửng trôi đi, để lại một làn gió thơm quanh quẩn.
Đợi Bích Vân rời đi, Lục Vân cười nói:
- Sư phụ quả thật diễm phúc không ít, Vân nhi xin chúc mừng trước ở đây.
Trừng Lục Vân, Duyên Diệt nhịn không được cười mắng:
- Không lớn không nhỏ gì cả, mặt mũi của sư phụ cũng dám giễu cợt.
Bật cười ha hả, Lục Vân đáp:
- Đồ nhi thật lòng chúc mừng, sư phụ sao lại la con oan uổng vậy.
Duyên Diệt nói:
- Oan uổng cho con mới lạ, những trò quỷ của con ta biết rõ hết. Được rồi, không nói những chuyện này. Còn dự tính lúc nào đi Hư Vô giới?
Lục Vân thôi cười, nghiêm túc nói:
- Chuyện này Vân nhi còn đang cân nhắc, tạm thời còn chưa định được, phải xem phát hiện sau này thế nào.
Duyên Diệt trầm giọng nói:
- Chuyến đi này vi sư có một câu con phải nhớ kỹ, đó là vô cùng cẩn trọng với Hư Vô tôn chủ, chỉ có người này cả đời của vi sư không nhìn rõ được, trên người đó có ẩn chứa một số huyền cơ, con phải cẩn thận đề phòng.
Lục Vân đáp:
- Sư phụ an tâm, Vân nhi sẽ nhớ kỹ lời của người.
Duyên Diệt phất tay nói:
- Đi đi, mệnh vậnh của con, mệnh vận của thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay của con.
Lục Vân gật đầu đáp:
- Sư phụ bảo trọng, Vân nhi đi đây.
Nói rồi hành lễ lần nữa, sau đó đứng lên bay thẳng về phía xa xa.
Nhìn theo hình bóng của chàng, Duyên Diệt tự nói: “Nỗ lực lên, còn có rất nhiều chuyện con không cách gì dự đoán đang chờ đợi con …” Nói rồi xoay người bước đi, lóe lên đã mất chỉ còn lại gió nhẹ thổi ở cửa động.
******
Nhìn vách đá trước mặt, Liệt Thiên vẻ mặt trầm lặng, một chút ưu tư nhàn nhạt mờ hiện trong lòng hắn.
Bạch Như Sương nép chặt trong lòng, ngửng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhỏ nhẹ nói:
- Thiên, huynh đang lo lắng cho muội chăng?
Liệt Thiên thôi nhìn, cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt như suối nước, điềm nhiên nói:
- Không hề, huynh chỉ đang nghĩ Nạp Tuyết Thiên Hoa còn ở trong động hay không thôi.
Bạch Như Sương nói:
- Nếu như đến rồi, hà tất phải đoán, trực tiếp tiến vào liền biết.
- Đúng thế, tiến vào liền biết.
Còn đang nói, Liệt Thiên ôm lấy thân hình Bạch Như Sương, lóe lên đã đến dưới vách đá, dừng chân ngay cửa động.
Buông tay, Liệt Thiên nhìn vào trong động, cau mày nói:
- Kỳ quái, dường như không giống như lần trước.
Bạch Như Sương nói:
- Chúng ta cẩn thận một chút, nói không chừng Nạp Tuyết Thiên Hoa bố trí thêm cơ quan, tăng cường phòng bị.
Hơi hơi gật đầu, Liệt Thiên đi trước, nhưng đúng lúc này trong động truyền ra tiếng của Nạp Tuyết Thiên Hoa:
- Người đến dừng chân.
Liệt Thiên ngừng lại, đáp lời:
- Chính ta đây, sao lại không hoan nghênh vậy?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Luân hồi nhân duyên, chỉ một lần gặp, Yêu Hoàng mời quay về đi.
Liệt Thiên nói:
- Ta đến có chuyện muốn hỏi, nếu ngươi không ra đây gặp mặt, bổn hoàng sẽ không bỏ đi.
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Yêu Hoàng có chuyện cứ hỏi ở đây, có thể trả lời ta sẽ trả lời.
Nghe vậy giận dữ, Liệt Thiên muốn nổi nóng, lại bị Bạch Như Sương ngăn lại.
- Được, hỏi ở đây cũng như vậy thôi.
Về Đầu Trang Go down
ThanhDuongTu

ThanhDuongTu


Tổng số bài gửi : 114
Join date : 20/12/2010

truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitimeMon Jun 06, 2011 1:34 pm

Chương 070: Thiên địa chi tử
(Con của trời đất)
Liệt Thiên hừ giọng nói:
- Coi như nể nàng, bổn hoàng không so đo với bà ta nữa. Bây giờ, Nạp Tuyết Thiên Hoa ngươi nghe cho rõ, điều ta muốn hỏi chính là, đối với ta, Như Sương và thiên hạ, ta có phải chỉ có thể có một mà không thể có được cả hai chăng?
Nạp Tuyết Thiên Hoa không đáp lại liền, mà chỉ trầm ngâm một lúc lâu mới có thể mở miệng nói:
- Yêu Hoàng nếu như đã rõ rồi sau còn phải hỏi thêm nhiều làm gì?
Liệt Thiên vẻ mặt biến hắn, quát to:
- Nói bậy, chuyện như vậy nhất định có biện pháp có được cả hai!
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Trên đời không có việc khó, chỉ sợ lòng người. Nếu như Yêu Hoàng cố chấp mà làm, cũng chưa chắc không thể có cả hai. Nhưng …
Thấy bà đột nhiên không nói, Liệt Thiên hỏi:
- Nhưng cái gì?
Nạp Tuyết Thiên Hoa than nhẹ đáp:
- Nhưng ông có thể có được bao lâu?
Liệt Thiên đáp:
- Tự nhiên là càng lâu càng tốt.
Nạp Tuyết Thiên Hoa than thở:
- Người quân tử có năm bảy đường, thiên hạ có phải là phúc lâu dài không?
Liệt Thiên đáp:
- Ta mặc kệ, thiên hạ và nàng ấy ta đều phải có!
Dường như nghe được sự kiên định trong lời nói của Liệt Thiên, Nạp Tuyết Thiên Hoa nói:
- Yêu Hoàng đã cố chấp như vậy, lão thân chỉ còn cách thở dài, mời quay về thôi, ta không giúp được gì!
Liệt Thiên hừ lạnh nói:
- Ngươi là không muốn nói hay là không biết được?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Ngày đó lão thân đã nói qua với ông, muốn cầu được dài lâu, một lời thề! Nhưng hôm nay ông muốn thiên hạ, ta cũng không cách gì khác.
Liệt Thiên ánh mắt hơi động đậy, mơ hồ hiểu được gì đó, hỏi trở lại:
- Ý ngươi nói là, nếu muốn ở cùng Như Sương có thể làm được, nhưng muốn đạt thêm cả thiên hạ lại khó thành hiện thực?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Đúng thế, muốn được dài lâu thật ra không khó, nhưng muốn thiên hạ lại đã quá muộn rồi.
Mày kiếm cau lại, Liệt Thiên hỏi:
- Quá muộn? Có ý gì đây?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Trước đây, thiên hạ đối với ông dễ như trở bàn tay, nhưng ông lại bỏ đi. Bây giờ, khi ông muốn lấy lại, thì thời gian không gian đã chuyển biến, không giống như trước đây.
Liệt Thiên không nói, một chút thất vọng mờ hiện trong đáy mắt hắn. Bạch Như Sương vuốt ve ngực hắn, nhẹ giọng nói:
- Đừng quá đau lòng, nơi này còn chưa nghĩ ra, chúng ta đổi sang nơi khác.
Liệt Thiên cúi đầu nhìn nàng, yêu thương nói:
- Như Sương, nàng không trách ta chứ?
Bạch Như Sương lắc đầu đáp:
- Chàng chính là ông hoàng của Yêu vực, chàng có trách nhiệm đoạt lấy thiên hạ, suy nghĩ vì con dân Yêu vực.
Liệt Thiên đầy cảm động, trầm giọng nói:
- Như Sương, kiếp này ta muốn nàng phải hạnh phúc cười vui vĩnh viễn.
Bạch Như Sương trả lời:
- Tâm nguyện của ta thật ra rất nhỏ, chỉ cầu cả đời ở bên cạnh chàng mà thôi.
Liệt Thiên ôm chặt lấy nàng, kích động nói:
- Nàng yênt âm, đời này ai cũng không cách gì phân chia chúng ta.
Bạch Như Sương nghe vậy bật cười, một cảm giác hạnh phúc lúc này tràn lồng ngực, khiến nàng không khỏi nhắm mắt lại, nép chặt vào trong lòng Liệt Thiên.
Giữa không trung, gió nhẹ thổi qua, âm thanh của Nạp Tuyết Thiên Hoa lại vang lên:
- Yêu Hoàng, thời gian không còn sớm nữa.
Liệt Thiên lạnh lùng đáp:
- Không còn sớm thì sao? Ngươi có lời nào hà tất không nói rõ ra?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Có một số câu thật ra không nên nói với ông. Nhưng nói hay không cũng vậy, kết quả ai cũng không thể thay đổi được.
Liệt Thiên nói:
- Nếu vậy ngươi hà tất phải giấu diếm.
Nạp Tuyết Thiên Hoa than thở:
- Ta cho ông biết cũng chỉ sẽ thêm phiền não cho ông mà thôi.
Liệt Thiên ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Phải vậy chăng? Ngươi khẳng định ta sẽ vì thế mà phiền não?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Còn nhớ đến tình hình ông sinh ra chăng?
Liệt Thiên đáp:
- Lần trước đã thấy qua tự nhiên quên không được. Nhưng vậy thì thế nào?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Không thế nào cả, chỉ toát ra lai lịch của ông mà thôi, đáng tiếc ông lại không biết.
Liệt Thiên kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết được?
Nạp Tuyết Thiên Hoa nói:
- Ta biết nhưng như vậy thì làm sao?
Liệt Thiên nói:
- Nếu như ngươi biết hãy cho ta biết, che giấu vì chuyện gì đây.
Nạp Tuyết Thiên Hoa nói:
- Cho ông biết cũng được, nhưng ông nghe rồi phải lập tức đi ngay.
Liệt Thiên hỏi:
- Vì sao lại như vậy?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Ông ở đây càng lâu, càng nguy hiểm cho ta.
Liệt Thiên hừ giọng nói:
- Ngươi sợ ta chăng?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Không phải sợ ông, nhưng ông lại mang đến tai nạn cho ta.
Liệt Thiên hồ nghi nói:
- Tai nạn? Ngươi ám chỉ điều gì?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Ám chỉ điều gì không quan trọng, chủ yếu là ông có đáp ứng không?
Liệt Thiên trầm ngâm một lúc mở miệng nói:
- Được, ta đáp ứng với ngươi, nói đi.
Giữa không trung, Nạp Tuyết Thiên Hoa thở dài nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Bảy màu tạo hình hài, trời đất sinh ra, có sức mạnh vô cùng, có khả năng ngàn năm không chết, chính là con của trời!
Liệt Thiên sửng sờ, lặp lại:
- Con của trời? Ngươi nói ta là con của trời?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Đúng thế, ông chính là sức mạnh cực dương cực cứng, có nguồn gốc từ trời đất, cùng loại với sức mạnh của Vu Thần, nhưng lại đối lập hẳn.
Liệt Thiên vẻ mặt biến đổi hoài, thân phận này khiến hắn bất ngờ, nhất thời không biết nói thế nào mới được.
Bạch Như Sương nép vào người hắn, nhẹ giọng nói:
- Chàng là con của trời, chẳng phải vừa hay đối lập với Lục Vân chính là kẻ nghịch trời sao?
Liệt Thiên nghe vậy thất kinh, ngửng đầu nhìn lên không trung hỏi:
- Phải như vậy sao?
Nạp Tuyết Thiên Hoa từ chối trả lời nói:
- Yêu Hoàng nghĩ sao?
Liệt Thiên giận dữ nói:
- Ta đang hỏi ngươi.
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp trả:
- Lão thân không phải là người cái gì cũng biết, lại để cho ông phải thất vọng rồi.
Thấy bà ta không nói, Liệt Thiên hừ giận một tiếng, kéo Bạch Như Sương bay đi, để lại giữa không trung một câu ngắn vang vọng.
- Lần sau tới đây hẳn phải là ngày ta đoạt được thiên hạ, ngươi hãy chờ mà coi cho rõ.
Nạp Tuyết Thiên Hoa không đáp, chỉ có tiếng thở dài vang mãi trong sơn cốc không tan.
Rất lâu, sơn cốc đã trở lại như trước, nhưng một vị khách không mời lại đột nhiên đến.
Nhìn khắp bốn phía, người đến tự nói: “Có ý tứ, té ra bà ta núp ở đây.” Nói rồi bóng hình loáng lên đã đến trước cửa động dưới vách đá, lớn giọng nói:
- Người tộc Thiên Hoa, bổn thần đã đến, còn không nhanh chóng ra nghênh tiếp.
Giữa không trung, Nạp Tuyết Thiên Hoa lạnh lẽo đáp:
- Nơi luân hồi, người lạ không đến gần. Vu Thần từ đâu đến, xin mời về lại nơi cũ.
Té ra người này chính là Vu Thần, nhưng vì sao lão lại xuất hiện ở đây?
Bật cười âm hiểm lạnh lùng, Vu Thần lên tiếng:
- Bổn thần vốn nghe Đại Luân Hồi bàn thần bí khó lường, hôm nay nếu đã gặp được, tự nhiên muốn biết qua.
Nạp Tuyết Thiên Hoa trả lời:
- Sức mạnh của Vu Thần có nguồn từ Cửu U, vượt khỏi sự luân hồi, còn cố chấp làm gì.
Vu Thần âm hiểm nói:
- Bổn thần thông hiểu vạn sự thiên hạ, nhưng lại chưa từng bước vào luân hồi. Hôm nay nói thế nào cũng phải thử một phen.
Nạp Tuyết Thiên Hoa thở dài nhẹ đáp lời:
- Ý của Vu Thần ngươi biết ta biết, hà tất phải che giấu làm gì.
Vu Thần ánh mắt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Không hổ là hậu nhân của tộc Thiên Hoa, quả thật có mấy phần bản lãnh. Bây giờ bổn thần đến rồi, ngươi nói xem phải tiếp đãi như thế nào đây?
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Điều Vu Thần nghĩ trong lòng, lão thân đành chịu bó tay, xin mời về thôi!
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Vu Thần nói:
- Ngươi đã không nể mặt bổn thần, thế đừng trách ta ra tay vô tình.
Nạp Tuyết Thiên Hoa trầm giọng nói:
- Vật luân hồi không xuống phàm trần, nếu như Vu Thần muốn cố đoạt lấy, tất nhiên cũng vô công mà thôi.
Vu Thần khinh bỉ nói:
- Bổn thần muốn vật gì, có khi nào không đoạt được đây? Bây giờ ngươi tốt nhất là chủ động đưa Đại Luân Hồi bàn cho ta, bổn thần sẽ tha cho ngươi, nếu không ta sẽ tiêu diệt ngươi!
Nạp Tuyết Thiên Hoa nói:
- Tộc Thiên Hoa, nhiều đời truyền nhau, vật luân hồi không vào phàm trần được. Nếu Vu Thần cố chấp muốn đoạt, lão thân cũng đành liều mình tới cùng.
Dứt lời không nói gì nữa, không khí trong sơn cốc trở nên âm hiểm lạnh lùng.
Hừ giận một tiếng, Vu Thần bước lên, loáng đã tiến vào trong động. Sau đó, tiếng sấm sét rung trời thỉnh thoảng vang lên, sơn cốc yên tĩnh rung chuyển không ngừng.
Tình hình này cứ kéo dài mãi, khoảng chừng hơn nửa canh giờ, đỉnh núi lân cận rung chuyển kịch liệt, cuối cùng trong tiếng sấm điếc tai, phương viên vài chục dặm đất rung núi lở, bụi đất đầy trời bao phủ lấy mọi thứ.
Thời khắc đó, một cột sáng xông đến tận trời, chỉ trong chớp mắt đã biến mất về phía chân trời.
Sau đó, một bóng đen nhanh chóng bay ra, bắn thẳng lên bầu trời như muốn đuổi theo cột sáng đã bay đi, nhưng lại chậm một chút.
Giữa bầu trời, Vu Thần gào thét không ngừng, vẻ mặt giận dữ, đang lớn tiếng quát tháo:
- Lão già đáng ghét kia, lần này xem như ngươi may mắn, bất quá trúng phải một chưởng của bổn thần ngươi cũng khó mà thoát chết được!
Bốn bề, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, dòng khí gào thét thổi tan tầng mây, để lộ cảnh tượng dưới chân, chỉ thấy một vùng đất hoang lương, khe rảnh tung hoành, cát vàng ngập đầy, không một chút cỏ cây.
Giây lát, Vu Thần đang phẫn nộ bình tĩnh trở lại, hơi bất cam hậm hực bỏ đi, nhanh chóng đến một vùng sơn cốc âm u cách đó vài trăm dặm, gặp lại Đại Vu sư Hách Triết đang chờ.
- Chủ nhân, chuyến này thu hoạch thế nào?
Hách Triết bước lên đón Vu Thần mở miệng hỏi han.
Vu Thần lạnh lẽo đáp:
- Đi theo Liệt Thiên, tìm được tung tích của Đại Luân Hồi bàn, đáng tiếc bị lão quái vật kia trốn thoát. Tình hình ở đây thế nào rồi, tâm tình Bạch Quang ra sao?
Hách Triết vừa đi theo lão, vừa trả lời:
- Mọi thứ nơi đây vẫn vậy, không chút biến hóa, Bạch Quang đã tỉnh lại, nhưng tâm tình rất kích động, lòng phản kháng rất kiên quyết.
Bật cười khinh bỉ, Vu Thần nói:
- Mặc kệ hắn, phía Nam Cương có tin tức cụ thể nào không?
Hách Triết đáp:
- Bẩm chủ nhân, Âm Vệ được phái đi đã trở về, nhận được tin tức, tộc ta tổn thất cực nặng, năm Vu sư không người nào may mắn trốn thoát, cao thủ trong tộc cũng đã chết toàn bộ.
Vu Thần vẻ mặt giận dữ, rống lên:
- Trừ Ma liên minh đáng ghét, bổn thần sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hách Triết đáp:
- Chủ nhân bớt giận, hiện nay chúng ta phải làm thế nào?
Vu Thần trầm ngâm giây lát, hỏi lại:
- Phía Yêu vực thế nào rồi?
Hách Triết đáp:
- Thuộc hạ đã phái Thiết Vệ thám thính qua, đại quân Yêu vực đang phân hai đường, vòng qua phòng tuyến của Trừ Ma liên minh, bắt đầu quét qua thiên hạ, tiến độ vô cùng kinh người.
Vu Thần âm hiểm nói:
- Kiếm Vô Trần hiện nay đã chết, Lý Trường Xuân cũng không còn, cả thiên hạ hiện nay nằm trong tay Địa Âm, Thiên Sát, Yêu Hoàng, Lục Vân và bổn thần. Muốn đối phó Địa Âm Thiên Sát, chúng ta có thể dựa vào tay Lục Vân, nhưng đối phó Yêu Hoàng lại phải tự mình động thủ mà thôi.
Hách Triết nói:
- Chủ nhân đã từng tính đợi sau khi Lục Vân tiêu diệt Địa Âm Thiên Sát rồi người mới lợi dụng thời cơ loại trừ. Đến lúc đó, thiên hạ chính là của chủ nhân.
Vu Thần cười nói:
- Không đơn giản như vậy, Yêu vực thực lực kinh người, thế cần phải dựa vào sức mạnh của Trừ Ma liên minh mới loại trừ được. Còn về Yêu Hoàng, bổn thần tự có đối sách. Bây giờ chúng ta chỉ cần lưu ý hành tung của Yêu Hoàng Liệt Thiên, từ từ chờ cơ hội là được rồi.
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





truyen TGTT (1) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: truyen TGTT (1)   truyen TGTT (1) Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
truyen TGTT (1)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» truyen tgtt (2: 71-80)
» TRUYỆN CƯỜI!!!!!!!!!!

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Memory :: Dap an trac nghiem cac tai lieu da phat-
Chuyển đến